![]() |
Đại Ca Đến Trường - Chương 55.2 |
Đại Ca Đến Trường - Chương 55.2
$pageIn
“Cạch”.
Chủ tịch mở toang cửa bước vào rồi thản nhiên đi đến trước mặt Đại Hùng, nói thật chậm rãi:
- Tôi đến rồi đây!
Đại Hùng đưa mắt nhìn quanh rồi khẽ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy bản thân đang dao động. Ông chậm chạp đứng dậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, bất giác hừ nhạt:
- Một thân một mình đi đến tận đây, anh không thấy bản thân đã quá bất cẩn rồi sao?
- Nếu đem theo người đến, tôi sợ ngay cả cơ hội cuối cùng để giữ cậu lại cũng không còn nữa! Chủ tịch mím môi nói rồi bước lại gần Đại Hùng, vỗ nhẹ vào vai ông. Bấy lâu nay cậu đã phải chịu khổ nhiều rồi!
Đại Hùng im lặng không đáp, chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt hiền lành trước mặt, cảm thấy vô cùng xa lạ. Suốt hai mươi năm ở cùng với chủ tịch, ông cũng chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ này. “Rốt cuộc là chân thật hay là giả dối. Tôi còn có giá trị gì mà anh vẫn chưa lợi dụng hết nữa sao?”.
- Đại Hùng à, về nhà thôi!
Chủ tịch bỏ tay xuống, điềm đạm nói rồi chẳng một chút đề phòng mà quay lưng bước ra ngoài. Ông đã quyết định sẽ hết mực tin tưởng người này. Nhưng Đại Hùng vẫn đứng im như phỗng tại đó, không hề bước theo ông.
- Nhà? Tôi còn có nhà sao?
Nghe những lời nói hằn học đó, chủ tịch ngay lập tức quay đầu lại, gương mặt thoáng dao động khi nhìn thấy khẩu súng trên tay Đại Hùng đang chĩa thẳng vào mình.
“Cách, cách”.
Tiếng lên đạn thật ngọt khiến chủ tịch cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng rồi lập tức nở một nụ cười tự đáy lòng:
- Cậu thật sự muốn phản bội tôi sao?
- Phản bội! Anh có lầm lẫn gì không? Tôi rốt cuộc đã trung thành với anh bao giờ. Tất cả đều là màn kịch do anh tự biên tự diễn, nhằm đưa thằng ngốc này vào tròng không phải sao? Hôm nay kết thúc tất cả tại đây đi!
Thái độ dứt khoác của Đại Hùng quả thật khiến chủ tịch đau lòng như cắt. Rốt cuộc cậu ta vẫn không hề tha thứ cho những lỗi lầm khi xưa của ông. Người ta nói ác giả ác báo, phải chăng hiện giờ ông nên buông xuôi tất cả tại đây, để trả hết món nợ mà ngày xưa? Còn muốn được tha thứ, còn muốn tiếp tục làm huynh đệ, ông đúng là đã quá nực cười rồi.
- Cậu thật sự hận tôi đến vậy sao? Chủ tịch vẫn nhìn chằm chằm vào Đại Hùng, cảm thấy toàn thân nhức nhối. Nếu vậy thì ra tay đi, coi như tôi trả hết món nợ này cho cậu!
Nhìn con người trước mặt vẫn đứng yên tại đó, hai mắt đã nhắm nghiền để mặc ông ra tay chém giết, Đại Hùng quả thật đang đau đến thấu tim. Ông vẫn nắm chặc khẩu súng trên tay, cặp mắt bắt đầu đỏ ngầu lên. Hiện giờ nội tâm Đại Hùng đang không ngừng giằng xé, bởi con người từng tán tận lương tâm cướp hết những thứ của ông đã hoàn toàn buông xuôi tất cả. Có thật là chỉ cần một phát súng thôi, tất cả những ân oán hận thù đều sẽ được giải quyết hết không? $pageOut
Chương 55.2
Trong một nhà máy bỏ hoang nằm tít ở ngoại ô, Trần Đại Hùng đang ngồi
vắt vẻo trên ghế, dáng vẻ cực kì bình thản. Mặc cho đôi mắt thâm quầng
vì đã thức trắng đêm, ông thật sự cảm thấy lòng bình lặng hơn bao giờ
hết. Giây phút này rốt cuộc cũng đã đến rồi. Chỉ một lát nữa thôi, mọi
đau khổ, dằn vặt và thù hận đều sẽ được giải quyết hết. Ngay tại đây!
“Cạch”.
Chủ tịch mở toang cửa bước vào rồi thản nhiên đi đến trước mặt Đại Hùng, nói thật chậm rãi:
- Tôi đến rồi đây!
Đại Hùng đưa mắt nhìn quanh rồi khẽ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy bản thân đang dao động. Ông chậm chạp đứng dậy nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, bất giác hừ nhạt:
- Một thân một mình đi đến tận đây, anh không thấy bản thân đã quá bất cẩn rồi sao?
- Nếu đem theo người đến, tôi sợ ngay cả cơ hội cuối cùng để giữ cậu lại cũng không còn nữa! Chủ tịch mím môi nói rồi bước lại gần Đại Hùng, vỗ nhẹ vào vai ông. Bấy lâu nay cậu đã phải chịu khổ nhiều rồi!
Đại Hùng im lặng không đáp, chỉ nhìn chăm chăm vào gương mặt hiền lành trước mặt, cảm thấy vô cùng xa lạ. Suốt hai mươi năm ở cùng với chủ tịch, ông cũng chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ này. “Rốt cuộc là chân thật hay là giả dối. Tôi còn có giá trị gì mà anh vẫn chưa lợi dụng hết nữa sao?”.
- Đại Hùng à, về nhà thôi!
Chủ tịch bỏ tay xuống, điềm đạm nói rồi chẳng một chút đề phòng mà quay lưng bước ra ngoài. Ông đã quyết định sẽ hết mực tin tưởng người này. Nhưng Đại Hùng vẫn đứng im như phỗng tại đó, không hề bước theo ông.
- Nhà? Tôi còn có nhà sao?
Nghe những lời nói hằn học đó, chủ tịch ngay lập tức quay đầu lại, gương mặt thoáng dao động khi nhìn thấy khẩu súng trên tay Đại Hùng đang chĩa thẳng vào mình.
“Cách, cách”.
Tiếng lên đạn thật ngọt khiến chủ tịch cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng rồi lập tức nở một nụ cười tự đáy lòng:
- Cậu thật sự muốn phản bội tôi sao?
- Phản bội! Anh có lầm lẫn gì không? Tôi rốt cuộc đã trung thành với anh bao giờ. Tất cả đều là màn kịch do anh tự biên tự diễn, nhằm đưa thằng ngốc này vào tròng không phải sao? Hôm nay kết thúc tất cả tại đây đi!
Thái độ dứt khoác của Đại Hùng quả thật khiến chủ tịch đau lòng như cắt. Rốt cuộc cậu ta vẫn không hề tha thứ cho những lỗi lầm khi xưa của ông. Người ta nói ác giả ác báo, phải chăng hiện giờ ông nên buông xuôi tất cả tại đây, để trả hết món nợ mà ngày xưa? Còn muốn được tha thứ, còn muốn tiếp tục làm huynh đệ, ông đúng là đã quá nực cười rồi.
- Cậu thật sự hận tôi đến vậy sao? Chủ tịch vẫn nhìn chằm chằm vào Đại Hùng, cảm thấy toàn thân nhức nhối. Nếu vậy thì ra tay đi, coi như tôi trả hết món nợ này cho cậu!
Nhìn con người trước mặt vẫn đứng yên tại đó, hai mắt đã nhắm nghiền để mặc ông ra tay chém giết, Đại Hùng quả thật đang đau đến thấu tim. Ông vẫn nắm chặc khẩu súng trên tay, cặp mắt bắt đầu đỏ ngầu lên. Hiện giờ nội tâm Đại Hùng đang không ngừng giằng xé, bởi con người từng tán tận lương tâm cướp hết những thứ của ông đã hoàn toàn buông xuôi tất cả. Có thật là chỉ cần một phát súng thôi, tất cả những ân oán hận thù đều sẽ được giải quyết hết không? $pageOut
IGAME4U chúc bạn đọc
truyện vui vẻ !^^
Tìm kiếm: đại ca đến trường,
đọc truyện đại ca đến trường chương 55.2,
đọc truyện online đại ca đến trường,
doc truyen dai ca den truong chuong 55.2,
truyện teen,
đọc truyện teen
Màn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.
Cùng Chuyên Mục
0 nhận xét :
Đăng nhận xét