![]() |
Con Dâu Nhà Giàu - Chương 41 - 45 |
Con Dâu Nhà Giàu - Chương 41 - 45
Chap 41 - Về muộn
răng sáng treo cao, trời sao lóng lánh. Ánh đèn đường rực rỡ như những viên ngọc, ồn ào náo nhiệt.Triệu Hi Tuấn lái chiếc xe thể thao màu trắng tới.
Anh đưa Tiểu Mạt về nhà trước. Tiểu Mạt đỏ mặt, lưu luyến không rời mãi đến khi Chu Thiến cười nói:
- Được rồi. Mau về đi thôi, sau này vẫn còn dịp gặp lại.
Lúc này cô mới hân hoan nhảy nhót trở về nhà. Triệu Hi Tuấn nhìn bóng dáng cô cười nói:
- Đây là bạn chị dâu quen sau khi mất trí nhớ sao? Một cô gái thú vị!
Chu Thiến nghĩ rồi nói:
- Đây là người hay trang điểm cho chị, chơi khá thân
Triệu Hi Tuấn nói:
- Quen biết nhiều bạn bè cũngtốt, trước kia những danh môn thục nữ hẹn chị đi dạo phố uống trà, chịluôn tìm lý do từ chối, lâu dần, mọi người đều nói Triệu phu nhân làngười tính cách lạnh lùng, cũng ít người ở bên. Bên chị có thể nói cũngchỉ có Văn thư kí.
Chu Thiến không lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ: Văn Phương này, tâm cơ cũng quá sâu, da mặt quá dày, câu dẫnchồng người ta rồi mà vẫn còn bạn bạn bè bè. Triệu Hi Tuấn lái xe, giữađêm hè gió thổi khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái mát mẻ. TriệuHi Tuấn nói:
- Chị dâu, xin chị giấu chuyện đêm nay cho em
Chu Thiến tiếc cho anh:
- Em thật sự muốn bỏ qua sao?
Triệu Hi Tuấn thở dài:
- Em sao muốn bỏ qua, trước cũngcó mấy công ty quản lí liên hệ nhưng em vẫn không dám nhận lời. Em rấthiểu tính cha, ông nhất định không đồng ý. Ông luôn cho rằng ngôi sao dù nổi tiếng cũng chỉ là con hát. Ông là người sĩ diện như vậy, sao chịuđể con mình đi làm con hát!
Chu Thiến nhịn không được nói:
- Nhưng em đã lớn như vậy, chuyện của mình hoàn toàn có thể tự mình quyết định
Triệu Hi Tuấn cười khổ:
- Thì sẽ là đối nghịch với cha!Chị dâu, em không sợ chị cười nhưng quả thực em không dám chống đối cha, chọc giận cha. Đến lúc đó, cha sẽ đuổi em ra khỏi nhà họ Triệu, ôngcũng không phải là chỉ có mình em là con trai
Anh yên lặng, gió thổi tóc anh bay vềphía sau lộ ra chiếc cổ tinh tế. Đôi lúc có mấy sợ tóc làm chắn tầmnhìn, anh dùng tay khẽ gạt đi. Tay anh cũng rất mịn màng.
Chu Thiến như hiểu được điều gì, quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì. Một lát sau, giọng Triệu Hi Tuấn nhẹ vang lên:
- Hào quang em có đều là nhà họTriệu cho. Rời khỏi Triệu gia, em chẳng là gì cả, cũng chẳng phải làTuấn Hi thong dong tao nhã. Cuộc sống của nghệ sĩ rất vất vả, để thànhdanh cũng phải đi qua con đường chông gai. Nếu hoàn toàn do em tự mìnhphấn đấu, em… thật sự không có dũng khí đó! Em như con chim nuôi trongnhà đã quen cũng sớm đã quên cách tự ra ngoài kiếm ăn.
Gió đêm như tiếng thở dài khẽ
Chu Thiến đột nhiên nghĩ: Giờ cô cũng làcon chim nuôi trong nhà đó sao? Để cô quen với cuộc sống này, cô còn cóthể trở về làm Chu Thiến tay làm hàm nhai sao?
Sau đó, hai người đều có tâm sự nặng nề, không ai nói gì.
Về nhà, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng.
Triệu Hi Thành ngồi trên sô pha trước cửa lớn, vẻ mặt u ám. Khi nhìn thấy Chu Thiến và Triệu Hi Tuấn cùng vào thì mặt trầm lại. Anh lạnh lùng nói:
- Hai người vẫn đi cùng nhau?
Chu Thiến thấy sắc mặt anh thì tim run lrrn. Lại nghe anh nói như vậy, biết anh đã hiểu lầm, vội nói:
- Không phải, không phải, chúng tôi gặp nhau ở ngoài cửa.
Triệu Hi Thành trừng mắt nhìn cô:
- Vậy cả ngày hôm nay em đi đâu, vì sao về muộn như thế?
Triệu Hi Tuấn có chút lo lắng nhìn ChuThiến. Chu Thiến thầm nghĩ: Không nên nói đến quán bar thì hơn, vạn nhất anh ta hỏi đi quán bar nào thì phải nói thế nào? Bệnh viên cũng khôngđược, càng không được nói chuyện đã gặp Kiều Tranh, nghĩ tới nghĩ luicũng không biết nên trả lời anh ta như thế nào?
Sự do dự này càng khiến Triệu Hi Thành bực tức, anh cười lạnh:
- Sao thế, có gì không thể nói sao?
Trước mặt người hầu và Triệu Hi Tuấn, Chu Thiến bị anh ta nói đến không xuống được thang, cô nổi giận nói:
- Vớ vẩn, tôi đi đâu sao phải báo cáo với anh
Nói xong, thấy sắc mặt anh càng lúc càngâm trầm thì không khỏi chột dạ, vội xoay người lên lầu. Triệu Hi Thànhtức giận, đang chuẩn bị đuổi theo thì bị Hi Tuấn kéo lại.
Triệu Hi Tuấn thấy chị dâu vì giúp mình mà bị anh nghi ngờ thì không khỏi áy náy, anh nói:
- Anh ơi, có chuyện gì thì từ từ nói
Triệu Hi Thành cười lạnh:
- Giờ em có vẻ càng ngày càng thích quản chuyện vợ chồng anh. Hừ… đây không phải thói quen tốt.
Nói rồi gạt tay Triệu Hi Tuấn, đi lênlầu. Anh đẩy cửa phòng, thấy Chu Thiến đang ngồi trên giường. Cô vừathấy anh thì run bắn lên, vội trốn vào phòng tắm.
Triệu Hi Thành nhanh tay giữ chặt cô lại, đang định phát hỏa lại thoáng nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, không hiểu sao cơn tức lại biến mất. Anh thoáng hòa hoãn nói:
- Em trốn cái gì? Em sợ tôi như vậy sao? Tôi ăn em được sao?
Chu Thiến nghe xong, đột nhiên nhớ tớicâu: “Loại người biến thái đó không sợ mới là lạ!” thì không nhịn đượcphì cười. Nụ cười đó như ánh mặt trời đầu xuân, nhanh chóng hòa tankhông khí lạnh lùng giữa hai người
Triệu Hi Thành nhìn chằm chằm nụ cười của cô, chỉ cảm thấy vô cùng quyến rũ đáng yêu, lửa giận còn lại cũng biếnmất sạch. Anh nghĩ, sao trước kia không cảm thấy cô ấy đẹp như vậy?Trong lòng nóng lên, muốn ôm cô vào lòng nhưng vừa nghĩ đến sự kháng cựcủa cô với anh thì cố gắng đè nén lại.
Chu Thiến thấy anh chăm chú nhìn mình,đôi mắt đen như cơn lốc xoáy sâu có thể hút cô vào. Tim không khỏi nhảydựng, mặt nóng như lửa đốt.
Cô vội cúi đầu, che dấu vẻ quẫn bách củamình, trong lòng lại nghĩ: sức quyến rũ của Hi Tuấn trên sân khấu tuyệtđối không thua anh ta nhưng sao khi gặp Hi Tuấn cô không có cảm giác mặt đỏ, tim đập? (Chậc…) Cho dù là với Kiều Tranh cũng không khiến cô quẫnbách như vậy
Nhất định là vì cao thủ tình trường này am hiểu cách câu dẫn, cô là cô gái thuần khiết không phải đối thủ của anh ta…
Cô đang miên man suy nghĩ, giọng Triệu Hi Thành trầm thấp vang lên từ đỉnh đầu:
- Lần này thì thôi, lần sau đừngvề muộn như thế,… ít nhất cũng phải gọi điện thoại chứ! Không nói khôngrằng chạy ra ngoài, cả ngày không thấy người, tôi… mẹ lo lắng gần chết!Trong giọng nói có chút mất tự nhiên.
Nhưng Chu Thiến cũng không nghe ra, lúcấy cô nghĩ: đúng thế, sao không gọi điện thoại về trước? Nói đến nói điđều là vì cô chưa từng coi nơi đây là nhà, chưa từng coi bọn họ là người nhà, không nghĩ bọn họ cũng lo lắng vì cô.
Chu Thiến cảm thấy áy náy, liền nhỏ giọng nói:
- Biết rồi, sau này tôi không thế nữa. Mai tôi đi xin lỗi mẹ
Lần đầu tiên Triệu Hi Thành thấy cô nhuthuận như vậy, cảm thấy vô cùng sung sướng, liền cười dịu dàng với cô.Nụ cười dịu dàng hiếm có này như có mồi châm lửa lòng người khiến mặtChu Thiến vừa bình thường đã lại đỏ bừng, nóng cháy.
Tim cô đập loạn, vội nói:
- Tôi đi tắm đây
Xong vội vàng trốn vào phòng tắm.
$pageOut $pageInChap 42
Chu Thiến ngâm mình trong bồn tắm lớn hồi lâu không chịu đi ra ngoài. Cô có chút bất ngờ, Triệu Hi Thành lại không truy cứu chuyện cô về muộn. Dựa vào tính chiếm hữu của anh ta, hẳn là tra đến ngọn ngành, vợ mình đã đi đâu, gặp ai, sao về muộn. Anh ta hẳn là phải truy cứu mới đúng.
Nhưng không có. Anh ta cũng chỉ nhẹ nhàng trách cứ cô vài câu, giọng điệu thậm chí cũng không nghiêm khắc. Còn cười dịu dàng như thế với cô! Rất quái lạ! Sự quỉ dị đó khiến cô hoảng loạn.
Chẳng lẽ anh ta không biến thái như cô nghĩ?
Nhưng anh ta quả thật không trung thành với hôn nhân! Nhưng thế cũng liên quan gì đến cô? Cô đâu phải vợ anh ta.
Anh ta có mấy lần định cưỡng gian cô! Nhưng trong mắt anh ta thì chỉ là chuyện muốn gần gũi vợ, hơn nữa anh ta cũng không hề bắt ép cô quá…
Nhưng anh ta thiếu chút nữa bóp chết cô! Nhưng anh ta chẳng qua là thịnh nộ mà mất lí trí, chung quy cũng không ra tay nặng… Ngược lại, là cô chỉnh anh ta thê thảm, nhưng anh ta cũng chẳng làm gì cô hết…
Có lẽ, anh ta không đáng sợ như cô nghĩ…
Cuối cùng cô đang nghĩ gì thế! Cô đột nhiên té nước vào mặt, việc gì phải nghĩ nhiều như vậy? Anh ta không biến thái hay không đáng sợ đâu liên quan gì đến cô? Cô là Chu Thiến, không phải Tống Thiệu Lâm, không liên quan gì đến nhau hết.
Mà nếu cô không quay về được? Nếu cả đời này cô chỉ có thể là Tống Thiệu Lâm?
Không không không, cô vẫn có hi vọng trở về, cho dù không thể quay về, cô cũng không muốn làm con dâu nhà giàu, nhìn chồng làm loạn bên ngoài mắt nhắm mắt mở.
Cô đứng dậy, lau không người, mặc vào bộ áo ngủ bảo thủ do Dung tẩu đưa đến rồi mới ra ngoài.
Đi ra ngoài thấy Triệu Hi Thành đang ngồi trên giường đọc sách, ánh đèn trên tường bao phủ tạo thành ánh sáng nhu hòa.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn cô nói:
- Tôi còn đang nghĩ, nếu em không ra, tôi có nên vào ôm em ra không
Cô lườm anh một cái, yên lặng đi tới góc giường bên kia, nằm đó, quay lưng về phía anh.
Mỗi ngày, buổi tối là lúc Chu Thiến lo lắng nhất.
Cô theo bản năng sờ xuống đầu gối. Kỳ thật cô cũng không nghĩ lại dùng tỏi đối phó với anh, động tác đó chẳng qua chỉ là tự tìm cảm giác an toàn.
Triệu Hi Thành nhìn thấy, lạnh giọng nói:
- Khỏi tìm. Về sau trong phòng này không bao giờ xuất hiện tỏi nữa
Nghe anh nói như vậy, thần kinh Chu Thiến lập tức căng thẳng. Anh ta nói vậy có ý gì, chẳng lẽ là anh ta còn định cưỡng ép cô? Thì ra cô không nhìn nhầm, anh ta chính là kẻ biến thái! Cô rụt người lại, vô cùng lo lắng. Trong lòng trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển nhưng không có ý nghĩ nào có thể giải vây cho cô.
Bên tai nghe được tiếng anh buông sách, tắt đèn, nằm xuống rồi như lần trước, đặt tay lên lưng cô rồi ôm cô vào lòng. Ngoài động tác này cũng không làm thêm gì.
Trong phòng chìm trong bóng tối, sau đó, ánh trăng sáng lặng lẽ chiếu vào, rải lớp ánh sáng bạc lên căn phòng. Trong lúc yên tĩnh, anh nhẹ nhàng nói vào tai co:
- Em không cần lo lắng, chuyện lần trước… sau này sẽ không xảy ra nữa, anh sẽ đợi đến khi em cam tâm tình nguyện
Rồi lại cười khẽ:
- Hi vọng đừng quá lâu… em không thể để anh là hòa thượng mãi được!
Hơi thở ấm áp đừng đợt phun vào tai cô khiến cả người cô như tê dại. Nhưng bởi vì lời anh nói khiến thần kinh cô hơi thả lỏng xuống.
Cô không nhịn được châm chọc:
- Anh sẽ làm hòa thượng? Anh mà chịu bạc đãi mình sao, anh sẽ đi tìm phụ nữ khác thôi!
Những lời này Triệu Hi Thành nghe lại thành một hương vị khác. Anh mừng thầm trong lòng, thì ra còn có thể ghen, xem ra cô ấy với mình không phải hoàn toàn vô cảm. Lập tức, anh như thản nhiên nói:
- Sao còn có đàn bà nào? Văn Phương đã bị anh điều đi, anh và cô ta kết thúc rồi!
Anh lặng lẽ nhỏm người dậy, nương theo ánh trăng nhìn lén sắc mặt cô. Chu Thiến nghe xong không khỏi chấn động. Kết thúc? Nhưng trên mặt cũng không tỏ vẻ gì. Triệu Hi Thành có chút thất vọng, không nhịn được hỏi:
- Chẳng lẽ em không thấy vui?
Chu Thiến xoay người, nhìn anh:
- Vì sao tôi phải vui vẻ, người cũ đi người mới lại đến. Sao nào, lại coi trọng ai?
Triệu Hi Thành đột nhiên cao giọng:
- Anh đã nói anh không có người phụ nữ nào khác, không có, một người cũng không!
Khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng có vẻ vô cùng chân thật. Chu Thiến giật mình, hồi lâu mới nói:
- Thế thì làm sao? (haha =))
Triệu Hi Thành thở dài, lại nằm xuống, một lát sau mới nhẹ giọng nói:
- Anh biết em không thích anh có phụ nữ khác, anh đã nghĩ làm như thế em sẽ vui
Anh xoay người sang chỗ khác, trong lòng cười khổ, rất mất mặt, câu này sao có thể xuất phát từ miệng Triệu Hi Thành anh? Thật là, rõ ràng là vợ mình sao lại khó giải quyết đến vậy?
Chu Thiến trong lòng chấn động không thôi, Triệu Hi Thành không ai bì nổi, bá đạo âm ngoan lại có thể nói ra những lời yếu đuối như vậy? Anh ta đáng lẽ phải nói: Tôi thích làm gì là việc của tôi, cô đừng xen vào; cô dù bất mãn cũng đừng hòng rời khỏi tôi! Nói câu đó mới hợp với anh.
Cô nhìn lưng anh, tóc ngắn cũn, bờ vai rộng, eo nhỏ. Hồi lâu hồi lâu cũng không nói được gì.
$pageOut $pageInChap 43 - Cuộc sống của phu nhân hào môn
Buổi sáng Chu Thiến tỉnh lại đã khôngthấy Triệu Hi Thành đâu. Chu Thiến cảm thấy lạ, vì sao mỗi lần anh rờigiường cô đều không biết? Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh anh nhẹnhàng rời giường. Lập tức lại lắc đầu, anh ta mà biết chăm sóc như vậy?Sao có thể? Nhất định là vì cô ngủ quá sâu.
Đi xuống lầu, Chu Thiến tìm được Triệuphu nhân đang cùng người hầu tỉa hoa ở sau vườn. Lúc này, bà đang cầmkéo tập trung tỉa cây. Từng chút từng chút, từ bồn hoa này sang chậu câu kia. Chuyện nặng nề như vậy mà bà làm rất thuần thục.
Chu Thiến đi tới bên bà, khẽ gọi:
- Mẹ!
Sau đó, trong lòng thầm nghĩ nên xin lỗi chuyện hôm qua như thế nào. Triệu phu nhân ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt bình thản:
- Dậy rồi! Ăn sáng chưa?
Sau đó lại tiếp tục tỉa hoa
Chu Thiến đi theo bà nói:
- Con vừa ăn… Mẹ, tối qua con về muộn cũng không gọi điện thoại làm mẹ lo lắng… xin lỗi mẹ. Cô cúi đầu
Triệu phu nhân ngừng tay, xoay người lại, nhìn cô nói:
- Hôm qua mẹ có lo lắng nhưng người lo lắng cho con nhất không phải là mẹ.
Chu Thiến nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn bà, rất là khó hiểu. Triệu phu nhân cười:
- Là Hi Thành! Sau khi đi làm vềcứ ở trong đại sảnh đi tới đi lui, lúc nào cũng nhìn đồng hồ, cơm ăncũng không ngon! Càng muộn nó càng lo lắng, con lại không có bạn bè gì,nó muốn tìm con cũng không biết nên đi đâu tìm, chỉ có thể gọi về nhà mẹ đẻ con hỏi nhưng cũng không có kết quả. Tuy rằng ngoài miệng tỏ ra tứcgiận nhưng thực tế nó rất lo cho con!
Chu Thiến sửng sốt, anh ta mà lại lo lắng cho cô. Triệu phu nhân thấy vậy không khỏi nhíu mày:
- Thiệu Lâm! Vẻ mặt con sao thế?Nó là chồng con đó! Nó lo lắng cho con thì kì quái thế sao? Đúng, trướcđó nó không đúng với con nhưng trong đó cũng có trách nhiệm của con. Con quá lạnh lùng với nó. Nhưng sau khi con mất trí nhớ, tâm tư của nó vớicon mọi người đều thấy. Ngày nào cũng về nhà, bên người không còn đámphụ nữ bát nháo, chứng tỏ nó muốn sống an ổn với con. Thiệu Lâm, concũng phải mở rộng lòng với nó mới được, dù sao hai đứa là vợ chồng, hạnh phúc sau này của con đều ở trên người nó. Con cứ cố chấp khiến nó lạnhlùng thì có lợi gì đâu?
Những lời này khiến lòng Chu Thiến lạirối loạn. Trong đầu tựa hồ lập tức trào dâng rất nhiều ý nghĩ, lộn xộn,hỗn loạn, nhất thời trở nên mơ hồ.
Triệu phu nhân thấy cô không nói gì nghĩ cô nghe hiểu, ôn hòa cười, tiếp tục nói:
- Mẹ nói nhiều như vậy con đừngtrách mẹ dài dòng, mẹ cũng là muốn tốt cho các con. Nếu con cảm thấy ởtrong nhà quá nhàm chán thì có muốn chơi mạt chược với chúng ta không?Đây chính là thứ giết thời gian tốt nhất. Vừa khéo, chiều nay có mộtngười không thể tới
Chu Thiến vội nói:
- Chơi mạt chược? Con không biết chơi
Cô liên tục xua tay nhưng Triệu phu nhân rất cao hứng:
- Sợ cái gì, mẹ dạy, học là được.
Triệu phu nhân lôi kéo cô đi vào đạisảnh, bảo Dung tẩu gọi điện thoại cho cô. Từ khi bọn họ chuyển về, Dungtẩu cũng chuyển về đây, xem ra Triệu phu nhân rất coi trọng bà.
Triệu phu nhân thừa dịp Dung tẩu gọi điện thì nói:
- Nhất thời thiếu chân, mẹ cònđang nghĩ chiều nên làm thế nào cho qua ngày, có con thế vào là đượcrồi. Mau hẹn với Trương phu nhân và Vương phu nhân nếu không bọn họ sẽcó kế hoạch khác mất
Chu Thiến hỏi:
- Ngày nào mẹ cũng chơi mạt chược?
Triệu phu nhân thở dài:
- Không chơi thì sao qua ngàyđược. Đàn ông có chuyện của mình, ban ngày không ở nhà, các con đều lớn, có chuyện của mình. Loại phụ nữ không cần đi làm như chúng ta, trongnhà cũng có người hầu làm việc nhà, có thể làm gì? Chẳng phải đi dạo phố với bạn bè, uống trà, chơi mạt chược cho qua ngày?
Sau đó bà nhìn Chu Thiến cười:
- Nếu các con sớm cho mẹ đứa cháu thì mẹ cũng không nhàm chán như vậy
Chu Thiến cũng không dám tiếp lời, chỉ cười cho qua.
Ăn cơm trưa không lâu, hai vị phu nhân Triệu phu nhân hẹn đến.
Đều là khoảng 50 tuổi, quần áo tinh tế,đẹp đẽ. Triệu phu nhân giới thiệu Chu Thiến cho hai người. Trong đó cóngười mặt tròn, hơi mập là Trương phu nhân, dung nhan thanh tú, vóc dáng mảnh mai là Vương phu nhân.
Trương phu nhân giọng khá lớn, bà nhìn Chu Thiến nói:
- Nguyệt Cầm (tên của Triệu phu nhân), con dâu của bà đẹp thật, kết hôn cùng Hi Thành cũng đã lâu như sao chưa gặp?
Triệu Nguyệt Cầm cười nói:
- Trước kia không ở chung, giờ thấy tôi ở một mình buồn nên mới chuyển về đây bầu bạn.
Vương phu nhân thì khẽ nói:
- Nguyệt Cầm thật có phúc, condâu hiếu thảo như vậy. Chẳng như con dâu tôi, ngày nào mặt trời chưa lặn thì không về, chẳng biết bên ngoài có gì hấp dẫn nó
Dung tẩu dẫn người hầu bưng trà, đồ ăn lên. Không lâu sau, mọi thứ đã được chuẩn bị kĩ.
Triệu phu nhân đón khách đến bàn mạt chược. Trương phu nhân uống một ngụm trà:
- May mà Nguyệt Cầm tìm tôi chơi bài, bằng không chiều nay tôi cũng không biết làm gì.
Triệu Nguyệt Cầm ngạc nhiên nói:
- Không phải bà định đi spa với con dâu à
Trương phu nhân nói:
- Con dâu sáng sớm đã về nhà mẹ đẻ!
Đột nhiên có tin bát quái này khiến Triệu, Vương đều tò mò, không hẹn cùng hỏi:
- Sao lại thế này?
Có thể thấy bọn họ vô cùng nhàm chán.
Trương phu nhân vẻ mặt không cho là đúng:
- Chẳng qua là vì tối qua con tôi không về nhà! Chẳng biết gây loạn bao nhiêu lần rồi, nó không ngại phiền.
Vương phu nhân vừa vuốt mạt chược vừa nói:
- Chỉ cần là phụ nữ, chuyện nàysao có thể hoàn toàn nhìn thoáng. Năm ấy, chồng tôi có phụ nữ bên ngoài, tôi cũng chẳng làm loạn nhưng có tác dụng gì đâu? Ông ta được mấy ngàylại như cũ, sau này tôi cũng nghĩ thông. Chỉ cần nữ chủ nhân nhà họVương là tôi, con tôi là người thừa kế thì chuyện khác tôi cũng mặc kệ.Có quản cũng không được
Triệu phu nhân đánh ra một con rồi nói:
- Đúng, chính là đạo lý này
Nói xong như lơ đãng mà liếc nhìn Chu Thiến một cái.
Chu Thiến làm bộ không phát hiện, tronglòng lại suy nghĩ, nếu sống như vậy thì có ý nghĩa gì! Đơn giản là bọnhọ cung cấp cuộc sống tốt thì mình phải khúm núm? Thậm chí mặc kệ mọithứ? Vậy cô là sống cuộc sống bình thường.
Chu Thiến càng ngày càng cảm thấy mình không thích hợp làm con dâu nhà giàu, thứ cô theo đuổi không phải cuộc sống này.
Đột nhiên trương phu nhân kêu to:
- Ha ha, thắng rồi, trả tiền đây.
Trả tiền? Lúc này Chu Thiến mới ý thứcđược bọn họ chơi ăn tiền. Nghe tới con số Trương phu nhân nói cô suýtthì phun máu. Chỉ một chút công phu mà mất đi 2000 tệ.
Cô đau lòng sắp khóc…
$pageOut $pageInChap 44 - Tìm chút việc mà làm
Sau đó Chu Thiến tính toán, một buổichiều, tổng cộng thua hơn hai vạn tệ. Chu Thiến nhìn Trương phu nhâncười hơ hớ thu tiền của mình vào ví mà khóc không ra nước mắt. Trươngphu nhân còn vỗ bả vai cô nói:- Mới học thì phải nộp học phí thôi.
Chu Thiến ai oán nhìn bà, còn chẳng phảilà từ chiều đến giờ bà cứ bô lô ba la không ngừng, cái gì mà ông chủ xínghiệp Lưu thị lại bao một diễn viên, vợ ông ta muốn ly hôn, kết quảkhông được chia nhiều tài sản rồi hối hận. Cái gì mà vợ bé của ông chủGiang sinh con trai, vợ ông ta vì không có con sợ bị ngồi lên đầu… Nếukhông vì bà cứ kể chuyện bát quái khiến cô mất tập trung thì đã khôngthua thảm như vậy.
Nhưng mà như thế khiến cô hiểu thêm vàichuyện. Thứ nhất, về sau tuyệt đối không chơi mạt chược với các bà, bằng không mười vạn tệ kia của cô chẳng đủ tiền thua! Tuy rằng Vương phunhân nhắc nhở cô có thể đến chỗ chồng đòi tiền nhưng cô không thực hiệnnghĩa vụ làm vợ nên cũng ngại mở mồm đòi tiền.
Thứ hai, cô không thể cứ nhàn nhã mãiđược, không khỏi trở thành loại người dựa dẫm chỉ biết ngồi bàn chuyệnbát quái, chơi mạt chược, dạo phố để giết thời gian. Cô phải tìm chútchuyện để làm phong phú cuộc sống của mình. Nếu cô có thể quay về làmChu Thiến thì không thể có cuộc sống thoải mái như vậy được, cái gì cũng phải tự dựa vào bản thân, không thể lười biếng được.
Nhưng nên làm gì bây giờ? Mở cửa hàng?Không được, nếu cô quay trở về làm Chu Thiến, thì cửa hàng đó lại khôngthuộc về cô, chuyện làm ăn này không ổn. Ra ngoài làm công? Không được,cô bằng cấp không cao, chỉ biết trang điểm. Mà nhà họ Triệu sẽ để condâu đi làm người trang điểm sao? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết làkhông thể.
Nhưng làm gì thì tốt? Mấy ngày tiếp đó cô cũng chỉ nghĩ vấn đề này. Trong thời gian đó lại bị Triệu phu nhân kéođi làm người thế chân. Đám phu nhân đó dường như thích thắng lắm, ChuThiến vận may cực tệ, mỗi khi bắt đầu chơi đều sẽ nghĩ đến cô. Chu Thiến giả bệnh thoát được một lần nhưng không thể lúc nào cũng giả bệnh được, cứ như vậy bị bọn họ bóc lột thì Chu Thiến nhảy lầu mất.
Tính tính, mới mấy ngày mà tiền riêng đã hụt một nửa, Chu Thiến không nhịn nổi mà khóc. Càng kiên định tìm việc mà làm.
Điều an ủi lớn nhất là Triệu Hi Thành là lãnh đạo cao cấp của Triệu thị, nói là làm. Mỗi tối anh ta cũng chỉ ômcô vào lòng, không có động tác gì khác. Dần dần, Chu Thiến cũng quen với vòng ôm ấm áp của anh ta. Không còn căng thẳng như trước, có khi thậmchí còn xoay người nói chuyện phiếm với anh ta. Tựa như hôm nay. Chu Thiến nói:
- Em muốn tìm chuyện gì đó làm, ngày nào cũng vậy rất nhàm chán.
Triệu Hi Thành nhíu mày:
- Chỉ mình em bận rộn, đám phu nhân khác chẳng thế, đi dạo phố, uống trà, spa, đánh bài, còn nhiều trò mà… Bọn họ đều vui vẻ thoải mái, sao em lại coi là nhàm chán?
Vẻ mặt Chu Thiến đau khổ:
- Anh thử ngày nào cũng lặp đi lặp lại những việc đó xem, chắc chắn còn không chịu được hơn em.
Triệu Hi Thành ngẫm lại cảm thấy cũng có đạo lý. Hơn nữa rất khó khăn cô mới chịu nói chuyện phiếm với anh, không khi bình tĩnh ấm áp này chưa bao giờ có. Anh phát hiện rằng mình cũng rất thích cho nên cũng không muốn làm cô mất hứng, vì thế hỏi:
- Vậy em muốn làm gì?
Chu Thiến nhìn anh, mắt to chớp chớp:
- Em còn chưa nghĩ ra, anh có ý kiến gì không?
$pageOut $pageInChap 45 - Học nghề
Triệu Hi Thành nghĩ, đại tiểu thư nàychưa từng làm chuyện gì, kiếm tiền, cô có thể làm gì? Hơn nữa nếu thựcsự để cô ra ngoài làm việc chẳng phải là làm mất mặt Triệu gia, chẳng lẽ con dâu nhà họ Triệu còn cần phải ra ngoài làm việc? Chỉ sợ cha sẽ làngười phản đối đầu tiên.
Anh nghĩ rồi nói:
- Nếu không em đi học cái gì đóđi, anh thấy đám phu nhân tiểu thư hay học cái gì cắm hoa, nấu nướng gìđó, em cũng đăng kí lấy lớp học! Dù sao chỉ cần giết thời gian là được
Vừa không vất vả cũng không tính là xuấtđầu lộ diện, cha sẽ không quản. Hơn nữa những người tiếp xúc cũng toànlà phu nhân, tiểu thư, mình cũng yên tâm. Nói không chừng cô học đượchai ngày sẽ mất hứng, Triệu Hi Thành càng nghĩ càng thấy đó là ý hay.
Chu Thiến đen mặt. Học cắm hoa? Nấunướng?… Học mấy cái này có lợi ích gì, chẳng lẽ sau này cô mở cửa hànghoa hay làm đầu bếp? Nhưng cái này cũng nhắc nhở cô, đúng vậy, cô có thể đi học nghề! Nghề đó phải có ích, nhân lúc giờ có tiền, có thời gianthì học, tương lai sẽ có ích.
Nhưng học gì bây giờ? Cái này cần phải nghĩ cẩn thận, phải học môn học hữu dụng, có thể kiếm tiền!
Đôi mắt to của Chu Thiến lưu chuyển, dưới ánh đèn nhu hòa tựa như hai viên bảo thạch lóng lánh, phát ra ánh sángtrong suốt. Triệu Hi Thành yêu nhất là đôi mắt linh động của cô, trànngập sức sống, linh động. Anh nhìn cô, trong lòng dạt dào tình cảm, hậnkhông thể để cô ở dưới thân mà hung hăng ra sức (Nghĩ hay thế cha nội)
Anh cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, vì sao mình lại để ý cảm thụ của cô gái này như thế. Dựa vào tínhcách của anh, muốn sao thì sao, việc gì phải để ý đến suy nghĩ của mộtngười con gái! Đương nhiên không phải anh không biết theo đuổi phụ nữ.Cũng từng gặp loại thanh cao nhưng nhà ở, xe, kim cương đủ khiến cô tahoảng hốt nhưng nếu không thì cũng thôi, anh cũng chẳng buồn theo đuổi.Chẳng phải chỉ là một mỹ nữ sao? Người hối hận đâu phải anh.
Nhưng người con gái này, mua chuộc thếnào, anh đã cho cô những gì tốt nhất, cho cô địa vị mà người phụ nữ nàocũng muốn. Nhà ở, xe cộ, châu báu có thiếu thứ gì. Căn bản mua không nổi
Đáng lẽ anh phải không để ý đến cô nhưnglại không làm được. Không thấy cô là nhớ, nhìn thấy cô rồi lại muốn ômcô vào lòng. Nghiêm khắc lạnh lùng với cô chỉ càng khiến cô ghét anh, đó không phải là điều anh muốn, anh phải làm sao?
Cứng không được thì chỉ đành mềm! Áp dụng chính sách dụ dỗ, để cho cô dần dần tiếp nhận anh, quen thuộc với anh.Hiệu quả không tệ, xem giờ đó, chẳng phải giờ cô có thể yên lặng nằmtrong lòng anh nói chuyện phiếm cùng anh sao?
Anh đột nhiên nghĩ, cảm giác lo được lomất, cẩn cẩn thận thận này có phải là tình yêu trong truyền thuyết? Anhbật cười, trò chơi nhàm chán đó cũng xảy ra với anh?
Nhưng mà, hình như… cảm giác cũng không tệ!
Về phần “nhược điểm” như cha nói… Hừ, cho dù có nhược điểm thì Triệu Hi Thành cũng không phải là người dễ dàng chịu thua.
Nói tóm lại, anh sẽ không buông tay người con gái này. Bất kể là con người hay tâm hồn cô, anh phải có được tấtcả. Triệu Hi Thành một khi đã quyết thì chưa bao giờ thất bại
Lần này cũng sẽ không là ngoại lệ
$pageOutMàn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét