Các bạn truy cập IGAMEMOBI.NET để xem được nhiều nội dung mới nhất nhé

Hướng dẫn Sử dụng trình duyệt [Opera Mini mới nhất][UC Browser mới nhất cho Android] để truy cập web với tốc độ nhanh nhất !

Mobi Army

Mobi Army - Anh Tài Tựa Gunbound

Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer.
Giác Đấu

Giác Đấu - RPG Action Thời Trung Cổ

Nhập vai các chiến binh, sát thủ, pháp sư tung hoành chiến đấu và săn tìm phần thưởng quý

Người Vợ Thay Thế - Chương 19 - 20

Người Vợ Thay Thế - Chương 19 - 20

Người Vợ Thay Thế - Chương 19 - 20

$pageIn

Chap 19 - Kế Hoạch Săn Tình Yêu

Long Ngạo Phỉ mở mắt thật to nhìn Đới Tư Dĩnh đang ngủ say bên cạnh. Nghĩ đến những chuyện cô làm ngày hôm qua khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên, anh có chút cảm động khi nghĩ đến những thứ cô phải trả giá, nghĩ đến tình yêu thương không oán hận của cô, lòng anh từ từ bị cô làm tan chảy.

Nhẹ nhàng đứng dậy giúp cô đắp chăn, anh mặc quần áo vào, lần đầu tiên hôn lên đôi mày của cô một chút rồi mới đi làm.

“Tốt lắm, cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc.” Long Ngạo Phỉ trong một giờ đã chủ trì xong cuộc họp, mọi người đều đi ra khỏi phòng họp.

“Này, bạn thân, sao hôm nay vui vẻ như thế? Nói cho mình nghe một chút đi.” Từ Tây Bác ở lại, đi đến trước mặt Long Ngạo Phỉ nhìn anh dò xét hỏi.

Vui vẻ ? Mình có sao? Long Ngạo Phỉ hỏi lại anh nhưng không phát giác mắt mình đang ánh lên nét cười

‘Cậu nói đi, nói cho mình nghe lẹ lên, đã lâu rồi không thấy cậu cao hứng như vậy ?’ Từ Tây Bác hỏi, dường như cảm thấy hứng thú vô cùng.

‘Tây Bác, cậu nghĩ Đới Tư Dĩnh rốt cuộc là người như thế nào ?’ Long Ngạo Phỉ đột nhiên hỏi một cách nghiêm túc

‘Cô ấy như thế nào à? Mình không tiếp xúc với cô ấy nhiều nhưng thật ra mình cảm thấy cô ấy là một người thực sự lương thiện.’ Từ Tây Bác sửng sốt một chút nhưng vẫn nói ra suy nghĩ của mình một cách chi tiết.

‘Tại sao ?’

‘Tư Giai bỏ trốn trước hôn lễ, cô ấy vì không muốn cậu bị mọi người nhạo báng, quyết định gả cho cậu. Đối với sự trả thù của cậu, những nhục nhã mà cậu gây ra, cô ấy đều không hề oán hận. Điều quan trọng nhất là cô ấy yêu cậu, thật sự yêu cậu, yêu cậu bằng cả mạng sống. Cô ấy biết cậu không thương cô ấy nên cô ấy cố gắng tự tay nấu cơm cho cậu, không ngại cực khổ mang đến tận đây, chăm sóc cho cậu. Đương nhiên những điều này đối với cậu, có lẽ cậu không cần, cũng sẽ cho rằng cô ấy đang làm điều vô ích. Nhưng đó chính là tấm lòng của cô ấy, cô ấy yêu cậu thật lòng. Thật ra, là bạn bè, mình thật sự hy vọng cậu sẽ yêu thương cô ấy, có lẽ như thế cậu sẽ thật sự hạnh phúc.’ Từ Tây Bác dùng ánh mắt chân thành nhìn anh.

‘Có lẽ cậu nói đúng. Cho tới bây giờ, mình vẫn chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về cô ấy, vẫn coi cô ấy là thế thân của Tư Giai để tra tấn nhục nhã. Từ nay về sau, mình phải quên nỗi nhục nhã mà Tư Giai gây ra, bắt đầu suy nghĩ về Tư Dĩnh.’ Long Ngạo Phỉ nghe Tây Bác nói dứt lời, sửng sốt một lúc mới mở miệng nói.

‘Bạn thân, mặc kệ cậu có quyết định gì, mình đều ủng hộ cậu.’ Từ Tây Bác khoát tay lên vai Long Ngạo Phỉ nói.

‘Anh bạn yêu quý, vậy mình đem mấy hạng mục này giao cho cậu.’Long Ngạo Phỉ cười xấu xa, giao cho Tây Bác một xấp văn kiện tài liệu rồi muốn chuẩn bị rời khỏi.

‘Khoan đã. Đây không phải là do cậu phụ trách sao ?’ Từ Tây Bác nhìn thoáng qua văn kiện, nhanh chóng gọi Ngạo Phỉ lại. Nói giỡn sao, chính anh đã có vài hạng mục rồi.

‘Bây giờ giao cho cậu, mình mới có thời gian để tiếp nhận Tư Dĩnh một lần nữa nha. Ha hả. Ai biểu cậu là bạn thân làm chi.’ Tiếng cười sang sảng của Long Ngạo Phỉ như quanh quẩn khắp cả phòng họp.

‘Này, không phải tôi tự mình tìm phiền phức sao?’ Từ Tây Bác hối hận nhìn xấp văn kiện, than thở.

Đới Tư Dĩnh ôm chặt thắt lưng, mở mắt thật to. Tại sao cả người đau nhức? Tư Dĩnh nhớ tới một đêm triền miên tối qua, sắc mặt có chút ửng đỏ. Thì ra yêu là một chuyện rất hưởng thụ như vậy.

Nhìn thấy trên người mình đầy dấu hôn do một đêm phóng túng để lại. Cô nở nụ cười, đây là dấu vết của hạnh phúc

Tâm tình sảng khoái đứng dậy, suy nghĩ về bước tiếp theo của kế hoạch săn tình yêu. Hắc hắc, phải giữ bí mật.

Long Ngạo Phỉ nhìn đồng hồ, đã đến giờ tan sở. Hôm nay, anh thực chờ mong cô sẽ làm gì để hấp dẫn mình. Ngày hôm qua, cô thật sự làm cho anh cảm thấy kinh ngạc về vẻ diễm lệ của cô, và cũng thật thoải mái khi thưởng thụ. Hiện tại, anh có chút chờ mong.

Lãng mạn dưới ánh trăng

Sau khi ăn cơm chiều, Long Ngạo Phỉ đi vào phòng đọc sách như thường lệ.

“Có chuyện gì vậy em?” Thấy Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Long Ngạo Phỉ dùng giọng điệu hết sức dịu dàng hỏi cô.

“Anh có thể đi ra ngoài với em một chút được không?” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng mở miệng hỏi, cô có chút khẩn trương và lo sợ anh sẽ cự tuyệt.

“Được.”Long Ngạo Phỉ lập tức bỏ tài liệu xuống, đứng lên bước về phía cô đang ngẩn người nói: “Đi thôi.”

“Vâng.” Đới Tư Dĩnh không nghĩ anh sẽ thoải mái đáp ứng với cô nhanh như vậy, tâm tình trong nháy mắt trở nên vui vẻ.

Hai người sánh vai nhau bước đi thong thả trên con đường nhỏ trong vườn hoa, Đới Tư Dĩnh nhiều lần vươn tay ra định nắm tay anh nhưng mỗi lần đều lặng lẽ rút tay về.

Long Ngạo Phỉ đã sớm chú ý tới động tác của cô nhưng vẫn làm bộ như không biết gì, tiếp tục bước đi, anh không biết mình có nên nắm tay cô hay không? Cái nắm tay, liệu có ý nghĩa khác biệt gì?

“Ngồi trên cỏ với em một chút được không?” Đi một hồi lâu, Đới Tư Dĩnh cuối cùng mở miệng.

Ngồi trên cỏ? Long Ngạo Phỉ sửng sốt một chút nhưng vẫn không đành lòng từ chối cô, nên ngồi xuống trước.

Đới Tư Dĩnh ngồi xuống sau lưng anh, dựa vào tấm lưng cường tráng ấm áp rộng lớn của anh, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chậm rãi mở miệng nói.

“Trước đây em có một nguyện vọng đó là hi vọng có thể cùng người mình yêu ngồi trên bãi cỏ nhìn bầu trời xanh tâm sự với nhau, hôm nay cuối cùng có thể thực hiện được, em không có lý tưởng to lớn gì, chỉ thầm nghĩ muốn làm một người vợ tốt, chờ đợi người yêu của mình tan sở về nhà, bây giờ quả thật giống như đã thực hiện được, em cảm thấy rất hạnh phúc.

“Phỉ, hãy yêu em được không? Để cho em và anh cùng nhau được hạnh phúc.” Đới Tư Dĩnh đột nhiên xoay người, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ chờ mong nhìn anh.

“Được .” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm cô vào lồng ngực, thở nhẹ nói ra, từ bây giờ trở đi sẽ khiến bản thân yêu cô.

“Phỉ.” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng lệ, cất giọng nghẹn ngào kêu lên.

“Tư Dĩnh.” Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, trong đôi mắt đẹp mang theo mấy phần dịu dàng cúi đầu khẽ hôn lên trên đôi môi đỏ mọng như trái anh đào kia.

Ánh trăng chiếu rọi trên hai bóng dáng đang quấn quít lấy nhau, làm cho hình bóng của họ trải dài, những vì sao sáng lấp lánh cũng xấu hổ, hơi thở hạnh phúc vây quanh hai người họ.

Hạnh phúc đến đây, Đới Tư Dĩnh cùng Long Ngạo Phỉ như bắt đầu yêu nhau trở lại, mỗi ngày đều ngọt ngào ở cùng một chỗ.

Hôm nay là bữa ăn tối lãng mạn dưới ánh nến, ngày mai đi đến rạp chiếu phim, như đôi tình nhân thuê chung một phòng, ngày mốt hẹn hò trên đường, cảm tình mãnh liệt tăng lên từng ngày

Mỗi ngày trên mặt Đới Tư Dĩnh đều tràn đầy hạnh phúc, trái tim của Long Ngạo Phỉ bị cô chiếm lấy từng chút, chuyện anh chờ mong mỗi ngày chính là tan sở sau đó trở về nhà.

Sau khi hoan ái Đới Tư Dĩnh tựa vào trước ngực Long Ngạo Phỉ, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói em sẽ không có em bé phải không?”

Nghe được hai chữ em bé đột nhiên làm lòng Long Ngạo Phỉ co rút có chút đau đớ , có lẽ về sau cô cũng không có em bé nữa, anh phải nói với cô như thế nào đây? Mà tất cả chuyện này do anh là người gây ra.

“Tư Dĩnh, anh không thích con, chúng ta không cần phải sinh em bé.” Anh nén đau lòng ôm lấy cô, bắt buộc phải nói như thế nhưng thật ra anh rất yêu thích trẻ con.

“Không thích con, không cần con”. Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, tuy nói rằng hiện tại có rất nhiều gia đình không muốn con cái cô cũng có thể hiểu được, chỉ là cô chưa từng nghĩ anh không cần đứa nhỏ và có tư tưởng đinh khắc[1]. Nhưng cô không muốn cùng anh cãi nhau về vấn đề này, hắc hắc, về sau cô sẽ chậm rãi thay đổi anh, có lẽ cô sẽ trộm mang thai sinh ra đứa nhỏ.

………

“Vậy được rồi”. Sau khi hạ quyết tâm, Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ tỏ vẻ đã chấp nhận.

Thời gian hai tháng, chớp mắt đã trôi qua, Đới Tư Dĩnh đang đắm chìm trong hạnh phúc bình yên nên không hề cảm nhận được sự thay đổi bất ngờ, hạnh phúc mới vừa tới tay sẽ vuột mất khỏi tầm tay cô, tình cảm của cô nhất định vụt bay trong gió mưa.

[1] Đinh khắc (丁克): từ nguyên gốc là DINKY (Double incomes, no kids yet), một thuật ngữ dùng để chỉ những cặp đôi có mức thu nhập cao, họ quyết định không muốn (hoặc chưa muốn) có con để hưởng thụ một cuộc sống xa hoa hơn những người có thu nhập tương tự khác.

$pageOut $pageIn

Chap 20 - Mị Nhi Mang Thai

Mị Nhi mặc áo quần nóng bỏng gợi cảm đi về phía cửa văn phòng của Long Ngạo Phỉ, đã lâu rồi anh ấy cũng chưa tìm cô, nếu như vậy cô sẽ đến tìm anh. Cửa phòng khép hờ, tiếng trò chuyện từ bên trong truyền ra, khiến cô không khỏi dừng bước, lắng nghe một cách cẩn thận.

Bên trong văn phòng.

“ Ngạo Phỉ, cậu cứ như vậy mà nói với cô ấy là cậu không thích có con, không cần đứa nhỏ sao?” Từ Tây Bác giật mình nhìn Long Ngạo Phỉ đang ngồi bên cạnh.

“Phải, nếu không, cậu cho rằng tớ nên nói thế nào??? Chẳng lẽ nói bởi vì tai nạn xe lần đó, cô ấy bị sảy thai, nói rằng sau này cũng khó có cơ hội mang thai nữa , đem sự thật nói cho cô ấy biết ư??” Trong đôi mắt đẹp của Long Ngạo Phỉ tràn ngập vẻ đau khổ

“Đúng là như vậy, chỉ là sau này cậu thực sự không muốn có con sao?” Từ Tây Bác vẫn lo lắng, quan tâm hỏi.

Chuyện sau này cứ để sau này rồi nói, tớ có thể tìm người thụ tinh nhân tạo, cũng có thể tìm người mang thai hộ.

“Xem ra cậu đã có quyết định, như vậy tớ chỉ biết chúc phúc cho hai người.”

……..

Ở bên ngoài cửa, Mị Nhân nghe chuyện Tư Dĩnh không thể mang thai, nhìn xuống cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong ánh mắt lóe lên vẻ ác độc, cô vốn chỉ muốn chút tiền, xem ra cô sẽ có càng nhiều, ông trời đã giúp cô, không có lý do gì cô buông tha cho Long Ngạo Phỉ.

……..

“Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?” Trong quán cà phê, Lọng Ngạo Phỉ không kiên nhẫn nhìn Mị Nhi đang ngồi đối diên không nói một lời , hỏi.

“Em có thai rồi…” Đôi mắt đẹp của Mị Nhi theo dõi anh, thật bình tĩnh nói ra.

“Cái gì? Cô mang thai, việc đó có lien quan gì tới tôi sao?” Long Ngạo Phỉ sửng sốt, độ chừng một lúc sau mới phản ứng lại.

“Đương nhiên là có, vì đây là con của anh.” Mị Nhi nói một cách thật khẳng định, bởi vì đây chính là đứa nhỏ của anh.

“Nói cho tôi một con số đi.” Long Ngạo Phỉ lạnh lùng nói, đứa nhỏ của anh ư, có ma mới tin, đơn giản chỉ là muốn tiền thôi.

“Em không cần tiền, đây thực sự là con của anh mà.”

“Chứng cớ đâu?”

“Chứng cớ gì? Như thế nào chứng minh? Đứa nhỏ là của ai, chẳng lẽ em không biết sao? Lại nói, trước đó vài ngày đã em ở chung với anh, hơn nữa, chỉ cần vài tháng sau, có thể đi làm xét nghiệm quan hệ cha con.” Mị Nhân thực chắc chắn , cho dù có đi làm xét nghiệm quan hệ cha con, cô cũng không sợ.

“Phá bỏ. ” Hai chữ không chút tình cảm phun ra từ môi của Long Ngạo Phỉ, lạnh như băng và tuyệt tình. Mẹ đứa con của anh tuyệt đối không thể là Mị Nhi, một người phụ nữ lẳng lơ ong bướm.

“Phá bỏ? Long Ngạo Phỉ, không phải anh tuyệt tình như vậy chứ, đây chính là cốt nhục của anh mà, anh nhẫn tâm như vậy sao?” Mị Nhi lớn tiếng chất vấn anh, phá bỏ đứa nhỏ, cô lấy gì để giữ chân anh.

“Của tôi sao? Của ai còn chưa chắc chắn đâu.” Long Ngạo Phỉ cắn môi cười lạnh nói.

Sự lạnh lùng tàn nhẫn của Long Ngạo Phỉ làm cho Mị Nhi hơi bất ngờ. Cô không khỏi tức giận ngập lòng, cô sẽ càng không bỏ qua cho anh, vì tiền cũng tốt, vì vị trí vợ của tổng tài kia cũng tốt.

“Long Ngạo Phỉ, anh quá tuyệt tình rồi, coi như hôm nay tôi đã đến nhầm chổ, đứa bé này , tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng.” Mị Nhi đột nhiên đứng dậy, phẫn nộ như đã hiểu rõ ..

“Tùy cô.” Long Ngạo Phỉ vẫn như trước, lạnh lùng mở miệng. Anh tin tưởng đứa nhỏ chính là của anh.

“Được, anh đừng hối hận.” Mị Nhi hung hăng nói ra những lời này, rồi xoay người bước đi

Mị Nhi đi ra khỏi quán cafe, khóe môi nở nụ cười lạnh. “Long Ngạo Phỉ, tôi sẽ dùng đứa nhỏ này để đạt được tất cả…”

—-

Anh yêu em

Đới Tư Dĩnh cầm cái áo sơ mi mới mua cho Long Ngạo Phỉ hôm nay, nhìn trái nhìn phải lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.

“Có chuyện gì sao? Anh thấy rất đẹp.” Long Ngạo Phỉ nhìn ngắm áo sơ mi đang mặc trên người, tuy anh cũng cảm thấy hơi nhỏ không vừa lắm nhưng không thể phụ tấm lòng của cô nên chỉ còn cách nói trái với suy nghĩ của mình.

“Anh gạt em, rõ ràng hơi nhỏ một chút, cởi ra đi.” Đới Tư Dĩnh bất mãn nói, bước đến giúp anh cởi nút áo ra, ngón tay lơ đãng chạm qua trước ngực làm anh cảm thấy một trận tê dại.

Cởi bỏ chiếc áo sơ mi, anh ôm cổ của cô nói: “Tư Dĩnh, anh nghĩ anh muốn em.”

Anh trực tiếp nói ra một câu như vậy làm cho mặt Đới Tư Dĩnh không khỏi lộ vẻ ngượng ngùng , muốn giãy dụa lại nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của anh hiện lên vẻ thâm tình nồng đậm, bất giác cô thả lỏng thân thể.

Rất nhanh áo quần áo màu trắng và áo lót và quần lót bằng tơ tằm cùng kiểu dáng của phụ nữ bị ném bừa bãi trên mặt đất, sau đó là quần dài và quần đùi của đàn ông….

Đôi nam nữ trần truồng dây dưa cùng nhau, phát ra từng đợt rên rỉ và tiếng thở dốc lúc trầm lúc bổng.

“Tư Dĩnh, anh yêu em.” Ở lần lên đỉnh khoái cảm cuối cùng, Long Ngạo Phỉ không thể nén lòng thốt ra.

Đới Tư Dĩnh đang nằm dưới người anh , trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, đây là lần đầu tiên anh nói anh yêu cô khiến tâm tình cô bị kích động mãnh liệt, chỉ có thể do quá vui mừng mà khóc, không nhịn được ôm chặt lấy anh, thân thể gắt gao dán sát vào anh.

“Sao vậy em? Anh làm đau em hả.” Trải qua một lúc lâu Long Ngạo Phỉ mới phát hiện sự khác thường của cô vội vàng quan tâm hỏi .

“Không phải vậy, Phỉ, anh nói anh yêu em là thật lòng chứ?” Đới Tư Dĩnh lắc đầu , đôi mắt đẹp nhìn anh chăm chú như muốn xác nhận một lần nữa.

Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, anh có nói anh yêu cô sao? Hình như trong lúc cảm giác quá mãnh liệt dường như anh bất chợt thốt ra lời đó.

“Ừ, anh yêu em.” Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi kia, anh đành phải cố thuyết phục một lần, có lẽ anh đã thật sự yêu thương cô.

“ Phỉ, cảm ơn anh, em cũng yêu anh, rất yêu anh.” Đới Tư Dĩnh khẽ tựa vào trước ngực anh, ôm chặt lấy anh, nước mắt vui mừng tràn ra thấm vào vòm ngực cường tráng của anh, từng giọt từng giọt thấm vào lòng anh.

********

Khóe miệng Đới Tư Dĩnh mang theo ý cười, tâm tình vui vẻ ở Trung tâm mua sắm chuyên kinh doanh trang phục nam, cẩn thận lựa chọn quần áo với màu sắc và kích thước, hôm nay có lẽ không sai nữa.

“Phu nhân, thoạt nhìn tâm trạng rất vui vẻ, không sai đây là cái áo sơ mi thuộc loại tốt, hoan ngênh lần sau đến nữa.” Cô nhân viên bán hàng gói áo sơ mi đưa qua cho cô nói.

“Ha hả, cảm ơn, lần sau tôi lại đến.” Đới Tư Dinh che dấu không được nụ cười từ miệng thoát ra.

“Phu nhân, hẹn gặp lại”

“Hẹn gặp lại”.

Đới Tư Dĩnh tay mang túi lớn túi nhỏ, cảm giác có chút mệt mỏi cũng hơi khát nước , nhìn thấy cửa hiệu Kentucky bên cạnh liền bước vào, rót một ly nước ngồi xuống chậm rãi uống.

Bất chợt, đang từ cửa bước vào là một người dáng cao gầy, ăn mặc rất gọn gàng áo hở để lộ rốn, mặc quần đùi da bò ngắn, chân mang giày xăng-đan cao gót màu đen, một mái tóc quăn nhuộm vàng, mang kính râm màu xanh lam, mũi thon thả, đôi môi xinh xắn đỏ mọng, không thể nghi ngờ đây là một người đẹp, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều tập trung trên người cô ta.

Chỉ có Đới Tư Dĩnh một mình cúi đầu nhìn xuống ly nước trước mặt, nhưng ánh mắt của cô gái đẹp kia lại cố tình dừng trên người cô, cẩn thận đánh giá một hồi lâu, rốt cuộc cô gái đẹp đi về phía cô.

“Đới Tư Dĩnh.” Một tiếng gọi dễ nghe tựa như chim oanh vang lên bên tai cô.

—-

Tình cờ gặp nhau trên đường

Đột nhiên nghe thấy có người kêu tên mình, Đới Tư Dĩnh không khỏi ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt mình là một người đẹp. Là cô ấy kêu mình sao? Nhưng hình như mình không biết cô ấy nha.

“Đới Tư Dĩnh, không nhận ra mình sao? Cậu khiến mình rất đau lòng đó nha.” Người đẹp đau lòng nói xong liền tháo mắt kính màu xanh lam xuống.

“Trời ơi, là cậu… Vũ Văn. Là cậu, thật sự là cậu, cậu đã trở lại.” Chờ nhìn kỹ người mới đến thật rõ ràng, Đới Tư Dĩnh cũng không dám tin, kêu lên vui sướng .

“Ha hả, là mình. Mình trở về được vài ngày rồi. Đi tới nhà cậu tìm cậu thì không gặp, cũng tìm không ra cách liên hệ với cậu , không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây. Đúng rồi, như thế nào chỉ có một mình cậu, còn Tư Giai đâu?.” Trịnh Vũ Văn ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.

Đột nhiên nhắc tới chị, sắc mặt Đới Tư Dĩnh có chút ảm đạm. Chị ở nơi nào? Cô cũng không biết.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra sao?” Trịnh Vũ Văn nhìn ra vẻ mất mác của cô, quan tâm hỏi.

“Từ từ mình sẽ kể cho cậu nghe. Vũ Văn, giờ cậu đến nhà của mình chơi đã.” Đới Tư Dĩnh kéo Vũ Văn. Tốt quá, hôm nay rốt cục cũng có người có thể ngồi nghe cô kể rõ tâm sự nặng nề như tảng đá đè nặng trong lòng cô kia cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi.

Vũ Văn là bạn cùng trường từ nhỏ đến trung học của cô và chị cô. Vũ Văn cũng là người bạn tốt nhất của họ, cũng chỉ có Vũ Văn là phân biệt rõ ràng được cô và chị. Chỉ tiếc, khi vào đại học, Vũ Văn xuất ngoại du học. Từ đó đến nay, sau vài năm cô bị mất liên lạc.

***************************************************

Đới Tư Dĩnh trở về nhà, căn nhà đã lâu chưa có người ở nên không khí có vẻ lạnh lùng, vắng lặng

“Tư Dĩnh, cậu cùng Tư Giai không ở nơi này sao? Có phải các cậu đã kết hôn rồi?” Trịnh Vũ Văn không nhịn được hỏi. Họ đã vài năm không liên lạc, bọn họ kết hôn cũng là chuyện bình thường,

“Cứ xem như là vậy đi.” Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ nói, cô cũng không biết mình như vậy có tính là đã kết hôn không.

“Cái gì mà “xem như” , kết hôn hay không kết hôn mà tự mình cũng không biết sao?” Trịnh Vũ Văn kỳ cảm thấy kỳ quái , Tư Dĩnh rốt cuộc là bị làm sao vậy?

“Vũ Văn, để mình kể cho cậu nghe một câu chuyện ly kỳ về mình và chị mình.” Đới Tư Dĩnh chậm rãi nói, mà Trịnh Vũ Văn nghe xong ánh mắt mở thật lớn, miệng cũng mở to, có chút không thể tin được.

“Trời ơi, Tư Dĩnh. Những điều cậu nói đều là sự thật sao?” Hơn nữa ngày, Trịnh Vũ Văn mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại.

“Cậu nói xem, mình có thể dùng sự tình như vậy để gạt cậu sao?”

“Vậy cậu nói là cậu yêu Long Ngạo Phỉ. Hiện tại, anh ấy cũng yêu cậu.”

“Ừm.” Đới Tư Dĩnh gật gật đầu.

“Khoan, để mình từ từ suy nghĩ lại xem có chỗ nào không đúng? Đúng rồi. Tư Dĩnh, cậu có bao giờ nghĩ tới Tư Giai đào hôn là có lý do bất đắc dĩ hoặc là đột nhiên chị cậu trở lại không? Đến lúc đó ba người phải làm sao? Cùng anh ấy kết hôn là Tư Giai nhưng ở chung với anh ấy lại là cậu.” Trịnh Vũ Văn gõ gõ đầu, lo lắng hỏi.

Lời của cô làm cho Đới Tư Dĩnh thất thần. Thật sự là cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nếu bây giờ chị trở về thì làm sao? Tình yêu giữa ba người phải làm sao? Cô cùng chị lại nên làm gì bây giờ?

“Quên đi Tư Dĩnh. Có lẽ Tư Giai thật sự yêu người khác nên mới cùng người đó bỏ đi . Chúng ta không nên tự mình lo lắng.” Nhìn thấy sắc mặt Đới Tư Dĩnh khó coi vô cùng, Trịnh Vũ Văn không khỏi tự trách mình lắm chuyện. Chỉ có như vậy mới an ủi được Tư Dĩnh.

“Đúng rồi Tư Dĩnh, ngày nào đó cho mình gặp anh ấy đi. Tuy rằng đã sớm nghe qua đại danh của Long Ngạo Phỉ, nhưng chưa nhìn thấy người xem anh ấy đẹp trai như thế nào, mà lại có thể mê hoặc Tư Dĩnh của mình chứ.” Nhìn thấy Đới Tư Dĩnh vẫn khổ sở như trước, Trịnh Vũ Văn chỉ còn cách đổi đề tài.

“Ừ, được, hôm nào mình mời cậu đến ăn cơm.” Quả nhiên, Đới Tư Dĩnh nghe đề cập tới Long Ngạo Phỉ liền nói chuyện.

“Đừng có hôm nào nữa. Đi thôi, mình đã muốn đói bụng rồi, hôm nay mình mời cậu ăn.” Trịnh Vũ Văn một phen kéo Đới Tư Dĩnh đi ra ngoài

“Cậu chậm một chút, mình còn muốn lấy đồ vật này nọ. Tại sao đã vài năm trôi qua mà cậu vẫn còn cái tính vội vàng, nóng nảy thế.”Đới Tư Dĩnh vội vàng cầm lấy vật gì đó đặt ở bên cạnh.

“Tư Dĩnh, cũng không phải là ngày đầu tiên cậu quen mình. Vài năm thì tính làm gì? Chỉ sợ là cả đời này, tính tình của mình đều không thay đổi được.” Trịnh Vũ Văn không cho lời cô nói là đúng, liền phản bác lại.

“Mình chính là thích tính tình nóng như lửa này của cậu đó. Ha hả.” Đới Tư Dĩnh không khỏi nở nụ cười.

“Không hổ là bạn thân của mình. Đến đây mình hôn một cái nào.”Trịnh Văn Vũ nói xong, miệng liền chồm qua hôn Tư Dĩnh

“Ah, mình không chịu.” Đới Tư Dĩnh bị dọa, chạy nhanh để né tránh, làm cho người ta thấy còn tưởng rằng các cô là đồng tính luyến ái.

“Sao vậy, có đàn ông rồi thì không muốn cho mình hôn sao. Chờ mình nha, để xem mình có hôn được hay không?” Ở phía sau, Trịnh Vũ Văn đang đuổi theo cô

“Ha ha, không cần đâu.”

“Để xem cậu còn có thể bỏ chạy hướng nào?”

$pageOut
IGAME4U chúc bạn đọc truyện vui vẻ !^^

Màn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.

Cùng Chuyên Mục
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 51 - 52
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 49 - 50
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 47 - 48
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 45 - 46
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 43 - 44
  • 0 nhận xét :

    Đăng nhận xét

    WAP MIỄN PHÍ TRÊN DI ĐỘNG
    Copyright@2013: igame4u.blogspot.com
    Liên Hệ: Sa Lem - Email: nhungle2310@gmail.com

    Copyright © 2013 by iGAME4U

    Mục Lục: iGame4U

    TẢI GAME ANDROID

    GAME ĐAO KIẾM GIANG HỒ

    TẢI GAME VÕ LÂM TRUYỀN KỲ

    DMCA.com