Các bạn truy cập IGAMEMOBI.NET để xem được nhiều nội dung mới nhất nhé

Hướng dẫn Sử dụng trình duyệt [Opera Mini mới nhất][UC Browser mới nhất cho Android] để truy cập web với tốc độ nhanh nhất !

Mobi Army

Mobi Army - Anh Tài Tựa Gunbound

Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer.
Giác Đấu

Giác Đấu - RPG Action Thời Trung Cổ

Nhập vai các chiến binh, sát thủ, pháp sư tung hoành chiến đấu và săn tìm phần thưởng quý

Người Vợ Thay Thế - Chương 29 - 30

Người Vợ Thay Thế - Chương 29 - 30

Người Vợ Thay Thế - Chương 29 - 30

$pageIn

Chap 29 - Không Ai Nhường Ai

“Tư Dĩnh, ớt xanh này có cần phải cắt không?” Giọng nói của Hàn Cảnh Hiên từ phòng bếp truyền lên.

Ai đang ở đây ? Hàn Cảnh Hiên đúng không? Long Ngạo Phỉ híp nửa con ngươi đen, tại sao Hàn Cảnh Hiên lại ở chỗ này? Chẳng lẽ cô rời mình đi là vì muốn ở chung một chỗ với tên kia? Không, anh phải bình tĩnh.

Đới Tư Dĩnh đột nhiên nhớ ra Cảnh Hiên còn đang ở nơi này, nhìn Long Ngạo Phỉ mở miệng lắp bắp giải thích: “Phỉ, Cảnh….Cảnh Hiên…..anh ấy… đến thăm…..Em nghĩ ở trong này ăn cơm tối cho nên….Em…..”

“Không cần giải thích, anh hiểu mà, anh cũng muốn ở lại đây ăn cơm tối.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên ngắt lời, ôm lấy cô.

Đới Tư Dĩnh đột nhiên bị anh ôm vào ngực, ngửi thấy được hương vị trên người anh, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, không muốn lo chuyện gì khác nữa chỉ muốn hưởng thụ giây phút hạnh phúc này.

“Tư Dĩnh, em….” Đã lâu không nghe thấy câu trả lời của cô, Hàn Cảnh Hiên nhịn không được từ phòng bếp chạy lên, thấy trước cửa hai người đang ôm nhau thân thiết, những lời muốn nói đều không thể nói ra.

Nghe được tiếng nói của Hàn Cảnh Hiên, Đới Tư Dĩnh lập tức đẩy Long Ngạo Phỉ ra, có điểm xấu hổ đứng ở đó không biết nên nói gì?

“Xin chào, Hàn Cảnh Hiên.” Lần này Long Ngạo Phỉ rất lễ phép vươn tay ra phía trước chào anh.

“Xin chào.” Hàn Cảnh Hiên không thực sự tình nguyện vươn tay ra, anh ta còn đến đây làm gì? Hại Tư Dĩnh còn không đủ thảm sao?

“Các anh ngồi một chút đi, em lập tức đi nấu cơm, sẽ rất nhanh thôi.”Đới Tư Dĩnh thật không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như thế này, vì sao mỗi lần ở cùng một chỗ với Cảnh Hiên đều bị Phỉ bắt gặp, không phải trùng hợp như vậy chứ?

“Tại sao anh ở chỗ này?” Long Ngạo Phỉ ngồi trên sô pha hỏi Hàn Cảnh Hiên đang ngồi đối diện, không khí khiêu khích chậm rãi tỏa ra chung quanh họ .

“Vậy vì sao anh lại ở chỗ này?” Hàn Cảnh Hiên không khách sáo hỏi lại.

“Tôi đến gặp vợ của tôi.” Long Ngạo Phỉ có chút đắc ý, lời nói tràn ngập khiêu khích.

“Vậy sao? Không phải nói cô ấy không còn là vợ của anh, cho dù cô ấy là vợ của anh thì anh cho rằng mình có đủ tư cách đến gặp cô ấy sao? Ngoại trừ việc anh làm tốn thương cô ấy thì anh còn có thể cho cô ấy điều gì?” Hàn Cảnh Hiên nhịn không được châm chọc anh.

“Đó là chuyện của chúng tôi, tôi hy vọng sau này anh không cần đến quấy rầy cô ấy.” Long Ngạo Phỉ tuyệt đối không bị hù dọa, lạnh lùng cảnh cáo anh.

“Anh sai lầm rồi, tôi không phải quấy rầy cô ấy mà là đang theo đuổi cô ấy.” Hàn Cảnh Hiên cũng dùng ngữ điệu lạnh lùng nói với anh.

“Hàn Cảnh Hiên, anh đừng quên người Tư Dĩnh yêu là tôi.” Long Ngạo Phỉ có chút tức giận nói.

“Tôi không quên, có điều tôi tin tưởng về sau người cô ấy yêu sẽ chính là tôi.” Hàn Cảnh Hiên tự tin nói ra ý của mình.

“Hàn Cảnh Hiên, tôi không muốn làm khó dễ anh, nhưng nếu anh không nghe vậy thì đừng trách tôi.” Long Ngạo Phỉ nguy hiểm đi tới gần anh.

“Anh muốn như thế nào? Đánh nhau sao? Tôi chiều anh.” Hàn Cảnh Hiên cũng không chút yếu thế, cuộc chiến nảy lửa giữa hai người đàn ông lúc này hết sức căng thẳng.

“Hai người đang làm gì? Ăn cơm thôi.” Ở phía sau, Đới Tư Dĩnh từ phòng bếp đi lên thấy hai người đứng chung một chỗ.

“Tư Dĩnh không có gì, anh chỉ muốn xin anh ấy một điếu thuốc.”Long Ngạo Phỉ quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười nói.

“Phải không?” Đời Tư Dĩnh hiển nhiên không quá tin tưởng, nghi hoặc nhìn Hàn Cảnh Hiên.

“Đúng vậy, Tư Dĩnh cơm ngon lắm, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Hàn Cảnh Hiên quay sang cô gật đầu, tự mình đi tới trước bàn ăn ngồi xuống.

Cảm động

Thật khó khăn mới trải qua được bữa tối kỳ quái. Mọi người ngồi trên ghế sô pha, không ai muốn nói gì, Đới Tư Dĩnh làm bộ như đang xem TV, làm bộ như không thèm để ý.

“Hàn Cảnh Hiên, anh nên về rồi đó, tôi có chuyện muốn nói với Tư Dĩnh”. Long Ngạo Phỉ nhìn Hàn Cảnh Hiên có vẻ muốn cùng anh ở lại, anh không thể không đuổi người.

“Tôi cũng có việc muốn nói với Tư Dĩnh. Tôi tới trước nên người phải đi là anh mới đúng.” Hàn Cảnh Hiên vẫn ngồi chỗ cũ,không hề có ý định về trước

“Thôi , cả hai anh đều về đi, hôm nay em mệt lắm. Có việc gì để hôm khác nói.” Đới Tư Dĩnh nhìn thấy hai người vẫn không ngừng trừng mắt lạnh lùng nhìn đối phương, bảo ai đi cũng không tốt, chỉ có cách duy nhất là đuổi cả hai.

“Mời hai người”.Đới Tư Dĩnh đi tới cửa mở ra, bảo hai người ra ngoài. Tuy rằng trong lòng cô rất muốn Long Ngạo Phỉ ở lại nhưng nếu làm như vậy sẽ khiến Hàn Cảnh Hiên đau lòng.

Long Ngạo Phỉ và Hàn Cảnh Hiên nhìn cô rồi cùng bước ra ngoài, vừa muốn nói gì đó thì cánh cửa đã đóng cái “rầm!!!”

Đới Tư Dĩnh ngồi dựa vào cửa, vì sao vừa nhìn thấy Phỉ, cô nhịn không được lại tưởng niệm sự ôm ấp của anh, hơi thở của anh, tất cả thuộc về anh…

“Ding doong……..” tiếng chuông cửa lại vang lên “Ai tới muộn như vậy?”

Đới Tư Dĩnh mở cửa ra, trong ánh mắt cô không giấu được vẻ vui mừng và kinh ngạc: “Sao anh còn quay lại đây?”

“Tư Dĩnh, anh rất nhớ em..”. Long Ngạo Phỉ vội ôm cô vào ngực, nhẹ giọng nói bên tai cô

Đới Tư Dĩnh chỉ có thể nói trong lòng “Phỉ, em cũng rất nhớ anh, em muốn anh, rất muốn anh”

Long Ngạo Phỉ ôm lấy cô, dùng chân đóng cửa lại, ôm cô đi vào phòng ngủ,nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

“Không được….Phỉ…không được… chúng ta không thể…..” Đới Tư Dĩnh cuống quít đứng lên, cô không thể để mình rơi vào trầm luân.

“Tư Dĩnh, đừng nhúc nhích để anh ôm em một lát. Trở về đi..trở lại bên anh được không?” Long Ngạo Phỉ nằm trên giường, ôm cô vào ngực

Trên mặt Đới Tư Dĩnh hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ , cô làm sao có thể trở về bên anh,Mị Nhi đã mang đứa con của anh, họ mới là người một nhà, có đứa con mới gọi là gia đình…còn cô, vĩnh viễn cũng không cho anh được một đứa nhỏ.

“Phỉ, Mị Nhi….” Đới Tư Dĩnh không muốn nói tiếp, nói Mị Nhi có mang đứa nhỏ của anh, như vậy lòng cô cảm thấy rất đau…cô cũng từng có đứa nhỏ của Phỉ, một đứa nhỏ vô duyên với họ…

“Tư Dĩnh , không còn, đứa nhỏ đã không còn, cô ta bị sẩy thai”

“Cái gì? Cô ấy bị sẩy thai? Tại sao lại như vậy?” Đới Tư Dĩnh bị chấn động, tuy rằng cô không thích, thậm chí có chút ghen tị với Mị Nhi, nhưng khi nghe được Mị Nhi bị sẩy thai, cô vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng thay cô ta.

“Cô ta tới tìm anh, nói rằng chính cô ta đã nói cho em nghe chuyện về tai nạn xe lần trước, lúc đó anh không kiềm chế được tức giận nên đã đánh cô ta, cô ta không may đụng phải cạnh bàn nên bị sẩy thai…. Tuy nhiên, Tư Dĩnh, anh lại không cảm thấy hối hận bởi vì anh đã muốn cô ta phá bỏ đứa bé…. Hiện tại anh biết rõ, anh có thể không có đứa nhỏ, nhưng không thể không có em, Tư Dĩnh, anh yêu em”. Long Ngạo Phỉ nói xong, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô, môi từ từ hạ xuống…

Một dòng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Đới Tư Dĩnh chảy xuống, lòng cô cảm động đến run rẩy, đơn giản chỉ vì câu nói kia của anh: ‘Anh có thể không có đứa nhỏ nhưng không thể không có em .’

“Tư Dĩnh, em đừng khóc nữa…hãy về bên anh. Đứa nhỏ sẽ có…chúng ta sẽ nhận con nuôi.” Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt, an ủi cô.

“Phỉ, cám ơn anh…chỉ cần những lời này của anh, như vậy là đủ rồi.. chúng ta có thể nhận một đứa con nuôi, vậy anh phải ăn nói với cha mẹ anh như thế nào?

Rốt cuộc Đới Tư Dĩnh bị lý trí chiến thắng tình cảm, chỉ cần anh yêu cô như vậy là đủ rồi.

“Tư Dĩnh,không cần cố chấp như vậy? Nếu thật sự nhận nuôi không được, chúng ta có thể thụ tinh nhân tạo hay nhờ người mang thai hộ…nói chung muốn có con còn rất nhiều cách….Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh..”

“Phỉ tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?Anh cứ như vậy sẽ làm em không nhịn được lại mềm lòng, không nhịn được lại dao động”.Đới Tư Dĩnh rơi lệ càng nhiều, cô đã gần như đã bị dao động.

“Tư Dĩnh, chúng ta sẽ hạnh phúc…Hãy tin tưởng anh…”

“Phỉ….” Đới Tư Dĩnh ôm chặt lấy anh…cô tin tưởng… cô nguyện ý tin tưởng anh

Ở bên nhau, tình dục cứ thế tự nhiên trào dâng….chuyện tình kế tiếp, xảy ra một cách tự nhiên, triền miên, tình cảm mãnh liệt, tiếng rên rỉ, va chạm theo quy luật, cả gian phòng tràn đầy cảnh xuân….

$pageOut $pageIn

Chap 30 - Hạnh Phúc

Sáng sớm, trên mặt Đới Tư Dĩnh tràn đầy hạnh phúc, tươi cười từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, nhìn thấy người bên cạnh, Long Ngạo Phỉ đang còn say ngủ, liền nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của anh vẫn đang đặt trên người cô để xuống, rón rén xuống giường đi đến phòng ăn, cô muốn chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh.

Long Ngạo Phỉ mở mắt thật to liền phát hiện chỗ bên cạnh trống trơn, anh vội vàng đứng dậy đi ra ngoài mới phát hiện cô đang ở trong phòng ăn liền nhẹ nhàng thong thả bước đến ôm lấy thắt lưng của cô từ phía sau“Em yêu, đang làm gì vậy?”

“Em đang chuẩn bị bữa sáng cho anh, cháo trắng, dưa muối, trước kia anh luôn ăn sáng theo kiểu Tây Âu, bánh mì với sữa, hôm nay em cho anh thay đổi khẩu vị”. Đới Tư Dĩnh ngã đầu ra phía sau tựa vào trước ngực anh, ý cười hiện lên trong đôi mắt đẹp.

“Cám ơn em, anh đi đánh răng rửa mặt trước đây”. Long Ngạo Phỉ cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, rồi mới buông cô ra, đồng thời xoay người đi tới phòng vệ sinh.

“Anh ăn trứng chim này đi, bổ sung thêm dinh dưỡng”. Đới Tư Dĩnh đưa cho anh một cái chén đựng trứng chim.

“Tư Dĩnh, xem ra vẫn là bữa sáng của chúng ta (ý nói đồ ăn sáng của TQ) ăn ngon nhất, em nhìn xem cháo thanh đạm và hương vị giòn giòn của đậu là bữa ăn sáng truyền thống, có hương vị thật sự rất ngon, anh quyết định từ nay về sau đều ăn bữa sáng theo kiểu Trung Quốc”. Long Ngạo Phỉ nhìn bàn ăn tán thưởng, đồng thời đã ăn hết hai chén cháo trắng.

“Vâng, từ đây về sau mỗi ngày em đều làm cho anh ăn được không?”.

“Không được tốt lắm”. Sắc mặt Long Ngạo Phỉ hết sức nghiêm túc.

“Sao vậy? Anh không thích sao?”. Sắc mặt Đới Tư Dĩnh lập tức ảm đảm nhìn xuống.

“Sao lại không thích, anh chỉ lo lắng như vậy sẽ khiến em vất vả, vả lại trong nhà có người làm, em bảo các cô ấy làm là được rồi, anh chỉ nghĩ làm sao bồi dưỡng em mập mạp lên mà không cần phải tốn công sức”. Long Ngạo Phỉ bắt lấy tay cô nói.

“Anh thật là hư hỏng, dọa người ta đứng tim, em còn tưởng anh không thích, còn muốn nuôi em mập mạp mà không cần tốn công sức, anh dưỡng em thành heo sao”. Dáng vẻ của Đới Tư Dĩnh có chút làm nũng cùng nén giận nói.

“Anh thật hy vọng nuôi dưỡng em thành cô heo mập mạp như vậy, suốt ngày vuốt ve em thật là thoải mái, ha ha”. Ánh mắt Long Ngạo Phỉ tưởng tượng ra một chút màu sắc của hình ảnh đó liền cười ha hả.

“Anh xấu lắm”. Đới Tư Dĩnh vừa thẹn vừa giận, thong thả bước qua dùng tay đánh vào người anh, dáng vẻ của cô bây giờ rất xinh đẹp, quả thật là kiêi diễm mê hoặc động lòng người.

“Được, là anh hư hỏng, đúng rồi, Tư Dĩnh em thu dọn đồ đạc ở nhà đợi anh, tan sở anh sẽ đến đón em về nhà”. Long Ngạo Phỉ nhanh chóng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói.

“Em không nghĩ sẽ trở về, em muốn ở lại chỗ này”. Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng nói với anh, nếu trở về nơi đó cô sẽ cảm thấy rất áp lực.

“Được rồi, anh sẽ cùng em ở lại nơi này”. Long Ngạo Phỉ do dự một chút, anh không thể bức cô nhiều quá, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi, cô ở nơi nào anh sẽ cùng cô ở nơi đó.

“Cảm ơn anh, Ngạo Phỉ, anh đi làm đi, tối gặp lại”. Đới Tư Dĩnh cao hứng hôn lên mặt anh một cái.

“Chờ anh tan sở nhé, thật ra ở nơi này cũng rất tốt, chúng ta hai người cuối cùng có thể không cần chỉ có một chỗ, có thể yêu em từ sô pha đến phòng bếp, anh thực sự rất chờ mong”. Long Ngạo Phỉ nhìn ánh mắt của cô có chút tà ý, giọng điệu đen tối đến cực điểm..

“Anh đi nhanh lên”. Đới Tư Dĩnh thẹn thùng kêu lên, đồng thời đẩy anh ra khỏi cửa phòng, cô tựa vào cánh cửa, khóe mắt và đuôi lông mày đều mang theo ý cười, hiện tại Phỉ trở nên thật “hư hỏng” nhưng cô lại rất thích anh như vậy.

—-

Hạnh phúc 2

“Đới Tư Dĩnh, cậu bị trúng tà sao?” Trịnh Vũ Văn nhìn thấy cô ở phía đối diện liền gọi cô vào, từ trưa đến giờ cô thấy bạn mình cứ cười ngây ngô, lại lẩm bẩm nói: Chẳng lẽ Long Ngạo Phỉ lại tìm cậu, nhất định chỉ có anh ta mới khiến cậu vui vẻ như vậy”.

“Ha hả, đúng vậy”. Đới Tư Dĩnh cười gật đầu.

“Thật sự không thể nào, nhanh như vậy cậu đã thỏa hiệp cùng anh ta, thật không kiên trì”. Trịnh Vũ Văn có chút giật mình.

“Vũ Văn, không phải như vậy, thật ra mình rất mâu thuẫn, tự nhiên trong giây phút Ngạo Phỉ xuất hiện trước mặt mình kia , mình biết mình không thể kiên trì được, như vậy mình mới biết được rời xa anh ấy chẳng khác nào rời bỏ sinh mệnh của mình, khi anh ấy cứ đi theo mình nói rằng anh ấy có thể không cần con cái nhưng thật sự không thể không cần mình, thời điểm đó trong lòng mình kích động rất nhiều , mình rất thương anh ấy nên mình không có cách nào rời khỏi anh ấy được”.

“Tư Dĩnh, cậu nhất định phải hạnh phúc, mình đã sớm nói qua nhưng cậu không nghe, không nên chấp nhất chuyện không thể có con, hiện tại không nên nghĩ đến chuyện con cái nữa”. Trịnh Vũ Văn có chút hâm mộ hạnh phúc của cô.

“Ừ, mình không chấp nhất nữa, anh ấy nói có thể tìm người mang thai hộ, còn có thể dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, hiện tại mình mới cảm thấy mình thật là ngốc, nhưng bây giờ mình đã xác định anh ấy thật sự rất yêu mình, Vũ Văn mình cảm thấy rất hạnh phúc”.

“Tư Dĩnh, nhất định phải nắm chặt và giữ gìn hạnh phúc của cậu, mình sẽ chúc phúc cho hai người”. Trịnh Vũ Văn cầm tay cô chân thành tha thiết chúc phúc cho bạn.

“Được, Vũ Văn, mình cảm ơn cậu, đúng rồi, tối nay lên nhà của mình, mình sẽ giới thiệu Phỉ cho cậu biết, đi thôi, không uống cà phê nữa, giúp mình đi siêu thị mua đồ ăn, mình sẽ nấu cho hai người ăn”. Đới Tư Dĩnh cầm tay Vũ Văn kéo đi.

“Trời ạ, Tư Dĩnh cậu không cần vội vàng thái quá như vậy, mình nhất định sẽ nếm thử mà”.

Reng reng reng reng, tiếng di động vang lên, Long Ngạo Phỉ đang ngồi trong văn phòng bàn bạc công việc với Từ Tây Bác nhìn thấy số máy của Tư Dĩnh liền cầm lên nghe.

“Tư Dĩnh, là em phải không?”. Giọng nói của Long Ngạo Phỉ dịu dàng mang theo ý cười nói.

“Vâng, tối nay anh về nhà ăn cơm sớm một chút, hôm nay em muốn giới thiệu cho anh biết người bạn tốt nhất của em”. Giọng nói của Đới Tư Dĩnh rất ngọt ngào, từ bên đầu dây bên kia truyền đến..

“Được rồi, tối gặp lại”. Long Ngạo Phỉ cười thương yêu ngắt điện thoại.

“Điện thoại của Tư Dĩnh phải không, Ngạo Phỉ, chúc mừng hai người đã hòa thuận với nhau”. Từ Tây Bác nói xong hai tay cũng thể hiện động tác chúc mừng.

“Ừ, Tây Bác, tối nay về nhà tớ dùng cơm tối được không?” Long Ngạo Phỉ lên tiếng mời anh.

“Đi chứ, đương nhiên tớ còn đang lo không biết sẽ ăn cơm ở đâu, lát nữa tan sở nhớ gọi tớ, tớ đi trước đây”. Từ Tây Bác nhanh chóng đáp ứng Ngạo Phỉ.

“Ôi, Tư Dĩnh, mình yêu cậu chết mất, thật không dám tưởng tượng tất cả đều do cậu làm, hay là không cần ở cùng Long Ngạo Phỉ, gả cho mình đi”. Trịnh Vũ Văn nhìn thấy một bàn đầy hương vị cùng màu sắc của thức ăn, trong lòng vui vẻ không nhịn được liền đùa với Tư Dĩnh.

“Please, Vũ Văn đứng đắn một chút, anh ấy gần trở về rồi, đến đây đi, chén đũa mình đã chuẩn bị xong xuôi, quên nữa Vũ Văn, cậu giúp mình xuống siêu thị phía dưới mua chai rượu vang đỏ được không? Mình quên chuẩn bị rồi”. Đới Tư Dĩnh đột nhiên nhớ ra nói .

“Được, không thành vấn đề, mình sẽ nhanh chóng trở lại”. Trịnh Vũ Văn vừa nói vừa đi ra cửa.

$pageOut
IGAME4U chúc bạn đọc truyện vui vẻ !^^

Màn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.

Cùng Chuyên Mục
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 53 - 54
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 51 - 52
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 49 - 50
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 47 - 48
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 45 - 46
  • 0 nhận xét :

    Đăng nhận xét

    WAP MIỄN PHÍ TRÊN DI ĐỘNG
    Copyright@2013: igame4u.blogspot.com
    Liên Hệ: Sa Lem - Email: nhungle2310@gmail.com

    Copyright © 2013 by iGAME4U

    Mục Lục: iGame4U

    TẢI GAME ANDROID

    GAME ĐAO KIẾM GIANG HỒ

    TẢI GAME VÕ LÂM TRUYỀN KỲ

    DMCA.com