Các bạn truy cập IGAMEMOBI.NET để xem được nhiều nội dung mới nhất nhé

Hướng dẫn Sử dụng trình duyệt [Opera Mini mới nhất][UC Browser mới nhất cho Android] để truy cập web với tốc độ nhanh nhất !

Mobi Army

Mobi Army - Anh Tài Tựa Gunbound

Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer.
Giác Đấu

Giác Đấu - RPG Action Thời Trung Cổ

Nhập vai các chiến binh, sát thủ, pháp sư tung hoành chiến đấu và săn tìm phần thưởng quý

Người Vợ Thay Thế - Chương 53 - 54

Người Vợ Thay Thế - Chương 53 - 54

Người Vợ Thay Thế - Chương 53 - 54

$pageIn

Chap 53 - Không Cần Bố Thí

Sáng sớm, mới rời giường, Hàn Cảnh Hiên đã ngửi thấy một mùi thơm.

“Chào buổi sáng, Cảnh Hiên, lại đây, em đã chuẩn bị bữa sáng rồi này.” Đới Tư Dĩnh thấy anh rời giường, vừa chuẩn bị dọn cơm, vừa mỉm cười chào anh.

“Chào buổi sáng, Tư Dĩnh, em vất vả rồi .” Hàn Cảnh Hiên ngồi trước bàn ăn, cũng mỉm cười chào lại cô, dường như đã muốn quên đi mọi chuyện xấu hổ tối hôm qua.

“Tư Dĩnh, ăn xong chúng ta đi mua một ít lễ vật để mang về nhà chào hỏi bố mẹ được không?” Hàn Cảnh Hiên vừa ăn sáng, vừa nhẹ nhàng hỏi.

“Vâng, chúng mình ăn nhanh thôi, đừng để bố mẹ đợi lâu.” Tư Dĩnh gật gật đầu, chắc chắn phải nhanh về chào hỏi bố mẹ rồi.

Đứng trước cửa nhà bố mẹ Hàn Cảnh Hiên, Đới Tư Dĩnh có chút khẩn trương, cô biết mình không phải là người mà họ đã chọn cho con trai mình, nhưng cô vẫn hy vọng cuộc gặp mặt sẽ diễn ra suôn sẻ.

“Tư Dĩnh, đừng lo, cha mẹ anh hiền lắm.” Hàn Cảnh Hiên dịu dàng an ủi cô.

Cửa mở, bà Hàn ra tiếp đón: “Cảnh Hiên, Tư Dĩnh, mau, mau vào nhà đi!!!!.”

Đới Tư Dĩnh đứng trước cha mẹ Hàn Cảnh Hiên đang ngồi trên ghế sofa, lễ phép chào: “Cha, mẹ.”

“Ha ha, con ngoan, mau ngồi xuống đi.” Bà Hàn cười kéo tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.

“Cha mẹ, đây là lễ vật Tư Dĩnh chọn cho hai người đấy, cha mẹ nhìn xem có thích không?” Hàn Cảnh Hiên cũng ngồi xuống, đem lễ vật ra.

“Không cần xem, cái gì cha mẹ cũng thích hết.” Bà Hàn cười thật hiền lành, bên kia, ông Hàn cũng gật gật đầu tán thành.

“Cha, cha cũng nói gì đi, không Tư Dĩnh lại tưởng cha không đồng ý đấy.” Hàn Cảnh Hiên làm bộ bất mãn nói.

“Cha phải nói gì bây giờ? Muốn nói, mẹ con đều đã nói hết rồi. Nếu không thì cha nói vậy, hai con hãy mau sinh cháu đi, mẹ con đang than suốt ngày nhàn rỗi không có việc gì làm làm đấy.” Giọng nói của ông Hàn mang theo chút hài hước.

“Tôi mà nhàn rỗi à??? Ông thật là…..” Bà Hàn bất mãn trừng mắt liếc chồng một cái, sau đó, lại kéo tay Tư Dĩnh, thủ thỉ nói: “Tư Dĩnh , mẹ nói thật, con với Cảnh Hiên cũng nhanh nhanh chút nha, cha mẹ cũng đang chờ có thằng cháu nghịch ngợm lắm rồi.”

Thân hình Đới Tư Dĩnh có chút cứng đờ, cháu nội, làm sao cô có thể cho hai người niềm vui này đây? Sắc mặt cô có chút mất tự nhiên.

“Cha, me, bọn con vừa kết hôn, cần gì phải có con sớm thế.” Hàn Cảnh Hiên cũng có chút sửng sốt, vội vàng nói thay Tư Dĩnh, anh không nghĩ đến là cha mẹ sẽ nhắc đến chuyện có con ngay trong ngày đầu tiên sau lễ cưới.

“Được, được, không nói nữa…Giờ chúng ta ăn cơm thôi… .” Bà Hàn nhìn thấy sắc mặt Tư Dĩnh có chút mất tự nhiên, còn tưởng rằng cô đang thẹn thùng .

Ăn xong bữa tối, về nhà, Đới Tư Dĩnh không nói một lời, ngồi trên ghế sôfa.

“Tư Dĩnh, em sao thế?” Hàn Cảnh Hiên ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi…

“Cảnh Hiên, anh biết em không thể có con, em không biết sau này phải giải thích thế nào với cha mẹ, họ sẽ không chấp nhận chuyện này đâu.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh, vô cùng lo lắng.

“Tư Dĩnh, đừng lo lắng, sau này anh sẽ giải thích với họ.” Hàn Cảnh Hiên an ủi cô, nhưng chính anh cũng vô cùng lo lắng, anh biết cha mẹ sẽ không chấp nhận được chuyện này.

“Cảnh Hiên, nếu anh muốn chia tay, bất cứ lúc nào em cũng sẵn sàng đồng ý .” Đới Tư Dĩnh nói, thế nhưng đến lúc nói ra, cô mới phát hiện mình không hề cảm thấy bất an lo lằng.

“Tư Dĩnh, không được nói thế, anh sẽ không chia tay với em, vĩnh viễn không bao giờ đồng ý.” Hàn Cảnh Hiên tức giận xoay cô lại, để cô đối điện với anh.

“Cảnh Hiên, anh đừng giận, em chỉ nói nếu có một ngày, nếu chúng ta bắt buộc phải tách nhau, em nhất định sẽ không liên lụy đến anh, cũng sẽ không trách anh, em sẽ cam tâm tình nguyện rời đi.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh, vẻ mặt chắc chắn…

“Tư Dĩnh, không có nếu, dù bất cứ lý do gì anh cũng sẽ không buông em ra đâu.” Hàn Cảnh Hiên thực sự cảm thấy sợ, anh sợ sẽ có một ngày Tư Dĩnh không còn ở bên cạnh anh.

Đới Tư Dĩnh không nhắc lại. Không ai có thể đoán được trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cũng như cô không thể ngờ được có ngày cô lại gả cho Hàn Cảnh Hiên.

Long Ngạo Phỉ lắc lắc đầu còn nặng nề, mở to mắt, không nghĩ mình đang ở nhà?

“Phỉ, anh tỉnh rồi ah?? Uống cốc nước này cho tỉnh táo một chút đi.” Đới Tư Giai mang một cốc nước đến trước mặt anh.

Long Ngạo Phỉ ngạc nhiên nhìn cô, nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô biết chuyện của anh và Tư Dĩnh, cô lại dịu dàng với anh như thế.

“Phỉ, em muốn quay về nhà.” Khuôn mặt Tư Giai không có một tia gợn sóng, âm thanh dường như muốn báo để anh biết, không hề có ý muốn thương lượng.

“Em muốn đi, vì sao?” Long Ngạo Phỉ kinh ngạc, anh không nghĩ cô lại đưa ra ý muốn này.

“Phỉ, anh đừng tự lừa dối bản thân mình nữa, anh biết vì sao em muốn đi mà? Đới Tư Giai em không cần sự thương hại của anh, mà em đã biết chuyện của anh và Tư Dĩnh, anh nghĩ em còn có thể tiếp tục ở lại đây được sao? Em không cần anh bố thí tình yêu, không có anh, em vẫn sẽ sống tốt.” Đới Tư Giai cố gắng làm cho mình tỏ ra chút kiên cường.

“Tư Giai, anh không bố thí…Thật tình anh cũng muốn yêu em.” Long Ngạo Phỉ hiểu được nỗi đau của cô, nhưng thật khó khăn để mở lời.

“Chuyện này không quan trọng, anh không yêu em, anh đã có người khác, nhìn thấy anh, em chỉ càng thêm đau khổ, bây giờ em chỉ muốn sống một cuộc sống bình lặng mà thôi.” Trái tim của Tư Giai vẫn thật đau, vì dù sao người cô yêu nhất lại đem lòng đi yêu người khác, mà người đó lại chính là chị em song sinh của cô…

“Tư Giai………” Long Ngạo Phỉ vừa muốn nói, đã lại bị cô cắt ngang .

“Phỉ, không cần nói nữa, em muốn đi. Mọi thứ đã chuẩn bị hết rồi, hãy để em đi.”

Long Ngạo Phỉ thấy thái độ kiên quyết của cô, có lẽ hai người nên tách nhau mội thời gian, để cô có thì giờ suy nghĩ thật kĩ, có lẽ sẽ tốt cho cả hai người.

“Nếu em đã quyết, được thôi, anh sẽ đưa em đi. Em nhớ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ cho thím Trương đi theo chăm sóc em, thỉnh thoảng anh cũng sẽ ghé qua thăm em.” Trầm mặc một chút, anh rốt cuộc cũng đáp ứng, hiện tại anh cũng không biết mỗi ngày mình nên đối mặt với cô như thế nào.

“Cám ơn anh.” Đới Tư Giai không từ chối lời đề nghị của anh, quả thật hiện tại cô cũng cần có ở bên người chăm sóc.

Chậm rãi lê bước rời biệt thự, cô chỉ cảm thấy đau lòng, chính cô cũng không ngờ có ngày mình lại chủ động rời xa khỏi người mà mình đã yêu đến bất chấp tính mạng này.

Anh tin em

Trong siêu thị, Đới Tư Dĩnh chậm rãi đẩy xe đi chọn đồ, đột nhiên có một người đứng chắn trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên, nhận ra đó là Long Ngạo Phỉ. Cô không khỏi thắc mắc tại sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ chị cô hiện giờ cũng ở đây sao? Sắc mặt cô có chút không tự nhiên, ngó xung quanh, thế nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của chị.

“Thật trùng hợp.” Cuối cùng cũng có người lên tiếng.

“Tư Giai không có ở đây.” Long Ngạo Phỉ thấy cô nhìn xung quanh thì biết ngay cô đang tìm Tư Giai .

“À, vâng.” Cô nhẹ nhàng nói.

“Tư Dĩnh, tìm chỗ nào đó chúng ta nói chuyện.” Long Ngạo Phỉ không cho cô cơ hội phản đối, liền xoay người ra ngoài trước.

Tư Dĩnh ở phía sau có chút do dự, liền lôi di động ra…………

Trong quán cafe, Đới Tư Dĩnh ngồi đối mặt với Long Ngạo Phỉ, không khí có chút ngượng ngùng.

“Tư Dĩnh, em vẫn tốt chứ?” Long Ngạo Phỉ lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc.

“Vâng, em tốt lắm. Anh với chị vẫn ổn chứ ?” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng gật đầu.

“Tư Giai về nhà rồi .” Long Ngạo Phỉ trầm mặc nói.

“Về nhà?” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu, nhìn anh, chưa hiểu được ý tứ trong lời nói.

“Ngay sau hôm em kết hôn, Tư Giai liền nói với anh cô ấy muốn quay về nhà, cô ấy muốn có thời gian yên tĩnh, không muốn nhìn thấy anh, anh đã đồng ý vì anh cũng muốn có chút thời gian để suy ngẫm lại, nhưng em yên tâm đi, anh đã để thím Trương đến chăm sóc cô ấy.” Long Ngạo Phỉ sợ cô lo lắng, vội vàng giải thích.

Đới Tư Dĩnh trầm tĩnh một chút, đôi mắt nhìn thấp xuống “Như vậy cũng tốt, chị cũng có thể bình tĩnh lại. Nhưng anh hãy thường xuyên đến thăm chị ấy, em nghĩ chị ấy không muốn nhìn thấy em đâu.”

“Được .”

Không khí lại trở lên yên lặng, dường như hai người bọn họ không tìm thấy đề tài gì để nói nữa.

Long Ngạo Phỉ lại nhìn cô hỏi: “Em và Hàn Cảnh Hiên có hạnh phúc không?”

Cô có chút sửng sốt, sau đó giống như cười nói: “Hạnh phúc, hiện giờ em vô cùng hạnh phúc.”

“Em lừa anh, em không hề yêu Hàn Cảnh Hiên, làm sao có thể hạnh phúc được?” Long Ngạo Phỉ đột nhiên giữ chặt tay cô.

Đới Tư Dĩnh mỉm cười bỏ tay anh ra,“Anh không phải là em, làm sao anh biết em không hạnh phúc? Nói cho anh biết, em yêu Cảnh Hiên, nếu không em đã không chấp nhận lấy anh ấy.”

“Tư Dĩnh, đừng lừa anh, bởi vì ánh mắt em không biết nói dối, chính nó đã cho anh thấy, em không hề yêu Hàn Cảnh Hiên.” Long Ngạo Phỉ gắt gao giữ đầu cô.

Đột nhiên, Tư Dĩnh nhìn thấy người ở cửa vừa bước vào, vui mừng kêu: “Cảnh Hiên, anh đến rồi à?”

Hàn Cảnh Hiên chậm rãi bước vào, mỉm cười ngồi xuống cạnh Tư Dĩnh, vừa chào Long Ngạo Phỉ: “Anh rể , chào anh.”

Long Ngạo Phỉ hơi cứng người, sắc mặt cứng ngắc buông một câu: “Chào cậu.”

“Tư Dĩnh, nhân tiện hôm nay gặp mặt, chúng mình mời anh rể dùng cơm đi.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô nói.

“Vâng.” Giờ phút này, Đới Tư Dĩnh đột nhiên biến thành một cô vợ hiền lành.

“Anh rể, anh có rảnh thì cùng ăn cơm với vợ chồng em? Hôm em với Tư Dĩnh kết hôn còn chưa mời anh.” Hàn Cảnh Hiên một điều anh rể, hai điều anh rể, dường như cố ý nhắc nhở thân phận hai người.

“Không cần, tôi còn có việc, để hôm khác tôi sẽ mời hai người, hai người kết hôn tôi vẫn chưa tặng quà cưới mà .” Long Ngạo Phỉ đứng lên, anh không muốn phải ở lại đây thêm một khắc nào nữa, để nhìn bọn họ vợ chồng hòa hợp, ân ân ái ái.

$pageOut $pageIn

Chap 54

“Nếu vậy thì bọn em cũng không miễn cưỡng anh nữa, để hôm khác vậy.” Hàn Cảnh Hiên cũng đứng lên, ôm lấy thắt lưng Đới Tư Dĩnh.

Đi đến cửa quán cafe, Long Ngạo Phỉ đột nhiên nhìn Hàn Cảnh Hiên nói: “Tôi có thể nói chuyện với Tư Dĩnh một chút được không?”

Hàn Cảnh Hiên nhìn Tư Dĩnh, mỉm cười, “Đương nhiên, để tôi đi lấy xe.”

Thấy Hàn Cảnh Hiên đã đi xa , Long Ngạo Phỉ mới nhìn cô nói : “Tư Dĩnh, ngày em kết hôn anh cũng đã đến .”

Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên nhìn anh, hôm ấy, anh cũng đến?

“Em rất đẹp, thật sự rất đẹp,….” Long Ngạo Phỉ thật lòng nói, nhưng cái chính là cô xinh đẹp không phải vì anh.

“Cám ơn.” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng cảm ơn, nhưng trong câu nói có chứa bao nhiêu chua xót, bao nhiêu đau lòng thì chỉ có mình cô mới biết.

“Anh đi đây, Tư Dĩnh, hẹn gặp lại.” Long Ngạo Phỉ nói xong, không quay đầu lại mà bước đi.

Đới Tư Dĩnh xót xa nhìn theo bóng anh.

Két, Hàn Cảnh Hiên đã dừng xe ngay cạnh chỗ cô đứng, “Tư Dĩnh, lên xe đi.”

Đới Tư Dĩnh ngồi vào trong xe, nhìn Hàn Cảnh Hiên đang tập trung lái xe, nhẹ giọng hỏi :“Anh không muốn hỏi em đã nói chuyện gì với anh ấy sao?”

“Nói xấu anh à? Vậy thì em đừng nói, chỉ sợ anh nghe xong không nhịn được lại tìm anh ta tính sổ thì khổ… ” Hàn Cảnh Hiên hài hước.

Đới Tư Dĩnh khẽ cười, cô không nghĩ anh lại hài hước như vậy , sau đó mở miệng nói: “Anh ấy nói, trong hôn lễ của chúng ta, anh ấy cũng đến.”

Hàn Cảnh Hiên quay đầu nhìn cô, cười dịu dàng, “Tư Dĩnh, em không cần nói với anh. Anh không phải là người nhỏ mọn như vậy.”

“Em biết, nhưng em vẫn muốn nói với anh. Em không muốn giấu anh chuyện gì.” Đới Tư Dĩnh cảm động nhìn anh.

Hàn Cảnh Hiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thâm tình nói : “Tư Dĩnh, anh yêu em, cho nên anh sẽ tin tưởng em, anh sẽ không hiểu lầm bất cứ chuyện gì vì anh biết em không như vậy”

“Cảnh Hiên, anh đừng tốt với em thế ? Em sợ em không thể báo đáp nổi.” Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh.

“Ngốc à, anh sẽ đỗi xử với em tốt, em là vợ yêu của anh mà.” Hàn cảnh hiên cố ý muốn điều chỉnh bầu không khí ngột ngạt.

Vợ yêu, Đới Tư Dĩnh cứng đờ người, cô là vợ anh, nhưng lại không phải là người vợ chân chính, cô không muốn thế, nhưng cô chưa sẵn sàng để phá bỏ trở ngại tâm lý trong lòng.

“Tư Dĩnh, hôm nay chúng mình ăn cơm bên ngoài, anh đưa em đi ăn đồ Nhật nha, em thấy sao ?” Hàn Cảnh Hiên thấy người cô đột nhiên cứng đờ, anh biết lời nói của anh đã khiến cô xúc động, vội chuyển đề tài.

“Được, mọi chuyện đều theo ý anh.” Đới Tư Dĩnh không ngờ lại xấu hổ như vậy, gật gật đầu.

Theo dõi

Hạ Thần tức giận ném tài liệu trong tay xuống, cô cho người đi điều tra Tư Dĩnh, thế nhưng kết quả chỉ là biết cô ta có một người chị gái song sinh, ngoài ra không thu hoạch được gì thêm, xem ra cô chỉ có thể tự mình theo dõi cô ta, tục ngữ có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô rất tâm đắc với câu nói này, quyết tâm đoạt lại Hàn Cảnh Hiên.

Đới Tư Dĩnh đang dọn dẹp lại phòng, đột nhiên tiếng di động vang lên , cầm di động lên thì thấy Vũ Văn gọi.

“Alô…. Vũ Văn à, có gì không?”

“Tư Dĩnh, mình hơi mệt, cậu bây giờ đưa mình đến bệnh viện được không?” Đầu bên kia, giọng nói yếu ớt của Trịnh Vũ Văn truyền đến, dường như đang rất mệt.

“Ok, Vũ Văn, chờ mình….Mình sẽ đến ngay.” Đới Tư Dĩnh cúp máy, vội vàng đi ra cửa.

Trước phòng bác sỹ, Tư Dĩnh đang ngồi chờ cùng Vũ Văn .

“Vũ Văn, cậu mệt như thế nào?” Tư Dĩnh lo lắng hỏi.

“Không biết, mấy ngày nay, mình cả người mệt mỏi, không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ, ăn cũng không thấy ngon miệng.” Trịnh Vũ Văn tựa vào người cô, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Người tiếp theo, cô Trịnh Vũ Văn .” Cô y tá nhìn những người đang ngồi bên ngoài, hô tên.

“Tư Dĩnh, mình vào đây, cậu chờ mình ngoài này nhé.” Trịnh Vũ Văn nói xong liền đi vào.

Đới Tư Dĩnh lẳng lặng ngồi chờ bên ngoài, đột nhiên thấy một người quen thuộc đi ra từ phòng bên cạnh.

“Mị Nhi !!”

“Long phu nhân!” Mị Nhi cũng nhìn thấy Đới Tư Dĩnh .

“Cô lại mang thai sao? Chúc mừng cô.” Đới Tư Dĩnh thấy bụng cô ta hơi to, vui vẻ chúc mừng.

“Phải, sau khi đi Mỹ về, tôi gặp chồng tôi bây giờ, anh ấy rất yêu tôi, cho nên tôi quyết định lấy anh ấy, cha mẹ anh ấy bảo tôi phải về nước dưỡng thai, ở nước ngoài sợ không tốt.” Trên mặt Mị Nhi tràn đầy vui sướng.

“Cô thật hạnh phúc, sắp làm mẹ rồi.” Đới Tư Dĩnh mang vẻ mặt hâm mộ, vui vẻ nói.

“Long phu nhân, cô không cần hâm mộ tôi, lần trước ở bệnh viện tôi đã nói về việc thụ tinh trong ống nghiệm, sao cô không cùng Phỉ thử xem ?” Mị Nhi cười cười hỏi.

Ở bệnh viện? Thụ tinh trong ống nghiệm? Đới Tư Dĩnh nghi hoặc nhìn Mị Nhi, cô gặp cô ta ở bệnh viện khi nào, trong lòng vô cùng kinh ngạc, chẳng nhẽ người cô ta gặp là chị cô sao?

“Long phu nhân, cô sao thế?” Mị Nhi nhìn sắc mặt cô có phần khó coi, quan tâm hỏi.

“Không sao? Mị Nhi, cô nói chuyện đấy với tôi ở cửa bệnh viện khi nào nhỉ?” Đới Tư Dĩnh lo lắng muốn xác nhận.

“Cô sao vậy? Hình như cũng tầm một tháng rồi, cô lạ lắm, cứ như không hề quen biết tôi, nói chuyện rất khách sáo.” Mị Nhi suy nghĩ nói.

Đới Tư Dĩnh lạnh người, hèn gì chị cô nghi ngờ, hóa ra là Mị Nhi vô tình tiết lộ, cô thầm cười khổ, quả thật trên đời này không có gì là bí mật vĩnh viễn, dù giấu kỹ đến đâu cũng có ngày bị vạch trần.

“Mị Nhi, mình về thôi, bác sỹ dặn con phải chú ý, còn kê đơn thuốc nữa này.” Một vị phu nhân trung niên thật quý phái từ trong phòng khám bước ra nói.

“Tư Dĩnh, lần sau gặp lại nha, cô cũng tự chăm sóc mình nhé.” Mị Nhi nói xong, xoay người bám vào cánh tay của vị phu nhân, cùng nhau đi ra ngoài.

“Tư Dĩnh, cậu nhìn gì thế ?” Trịnh Vũ Văn từ trong phòng khám bước ra, thấy Tư Dĩnh đang ngẩn ngơ nhìn về phía trước, hỏi

Đới Tư Dĩnh lập tức phục hồi tinh thần, đỡ lấy Vũ Văn hỏi thăm : “Thế nào? Không sao chứ ?”

Trịnh Vũ Văn thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng nói : “Tư Dĩnh, mình có thai rồi .”

“Sao?” Đới Tư Dĩnh sửng sốt, rồi lại vô cùng vui mừng hỏi: “Cậu có thai, thật chứ, thế thì mau gọi điện cho Từ Tây Bác đi, báo cho anh ấy….Mà không được, các cậu còn chưa kết hôn, mau mau về cử hành hôn lễ đi.”

“Tư Dĩnh, cậu thật vui vẻ nha, hình như còn vui hơn cả mình nữa.” Trịnh Vũ Văn ngọt ngào nói.

“Đương nhiên, mình là mẹ nuôi nó, sao mình không vui được, đi, về nhà, mình sẽ nấu ăn thật ngon để bồi bổ cho cậu.” Đới Tư Dĩnh cẩn thận đỡ Vũ Văn .

“Được, mình cũng thèm đồ ăn cậu nấu lắm rồi .”

Hạ Thần muốn hiểu rõ Tư Dĩnh, chỉ có thể là qua những người mà Tư Dĩnh quen biết, nhìn thấy cô gái vừa nói chuyện với Tư Dĩnh, vội vàng tiến đến chào hỏi.

“Chào cô, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?” Hạ Thần lịch sự hỏi Mị Nhi .

Mị Nhi hơi bất ngờ, cô không hề quen cô gái đang đứng trước mặt này, vừa định cự tuyệt thì Hạ Thần đã lên tiếng : “Tôi là bạn của Đới Tư Dĩnh.”

“Đới Tư Dĩnh là ai?” Mị Nhi nhíu mày, cô thật sự không biết người này.

Hạ Thần thấy cô không biết, vội vàng giải thích: “Là người mà cô vừa nói chuyện lúc nãy trong bệnh viện đấy.”

“Ah….” Mị Nhi chợt hiểu, không phải đấy là Tư Giai sao? Cũng không có gì là lạ, chắc trước kia bạn bè cô thường gọi cô là Tư Dĩnh.

“Mẹ, con nói chuyện cùng bạn một chút, mẹ cứ đi trước đi.” Mị Nhi đi đến bên cạnh vị phu nhân đang chờ nói.

“Được, con cẩn thận nha.” Phu nhân căn dặn rồi đi trước .

Tại quán café gần bệnh viện.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì ?” Mị Nhi nhìn Hạ Thần đang ngồi đối diện hỏi .

“Tôi muốn biết ….chuyện …..của Tư Dĩnh ?” Hạ Thần nói rất chậm, dường như khó có thể mở lời.

“Ah, chắc cô muốn thay cô ấy hỏi về chuyện thụ tinh trong ống nghiệm hả?” Mị Nhi tự suy đoán nói.

“Phải.” Hạ Thần gật gật đầu, không khỏi suy nghĩ, thụ tinh trong ống nghiệm là sao?

“Tuy rằng thụ tinh trong ống nghiệm rât khó thành công nhưng ở Mỹ đã có người làm được, cô bảo cô ấy cùng Long Ngạo Phỉ đến đấy thử xem, dù gì Phỉ cũng rất giàu có mà.” Mị Nhi giải thích nói.

“Nhưng nếu không thành công thì sao ?” Hạ Thần thử thăm dò.

“Vậy thì chỉ còn cách tìm người đẻ thay, tôi nghĩ cô ấy chắc chắn sẽ không làm cho Long gia tuyệt hậu. Nhưng nếu thụ tinh nhân tạo không thành công, hai người bọn họ nhất định sẽ nghĩ tới cách đó.” Mị Nhi khẳng định.

“Cảm ơn cô, quây rầy cô rồi .” Hạ Thần nhìn Mị Nhi cảm tạ, cô không thể hỏi thêm điều gì nữa, vì có thể khiến Mị Nhi nghi ngờ.

“Đừng khách sáo, chào cô.”

“Tạm biệt.”

$pageOut
IGAME4U chúc bạn đọc truyện vui vẻ !^^

Màn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.

Cùng Chuyên Mục
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 77 - 78
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 75 - 76
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 73 - 74
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 71 - 72
  • Người Vợ Thay Thế - Chương 69 - 70
  • 0 nhận xét :

    Đăng nhận xét

    WAP MIỄN PHÍ TRÊN DI ĐỘNG
    Copyright@2013: igame4u.blogspot.com
    Liên Hệ: Sa Lem - Email: nhungle2310@gmail.com

    Copyright © 2013 by iGAME4U

    Mục Lục: iGame4U

    TẢI GAME ANDROID

    GAME ĐAO KIẾM GIANG HỒ

    TẢI GAME VÕ LÂM TRUYỀN KỲ

    DMCA.com