![]() |
Người Vợ Thay Thế - Chương 7 - 8 |
Người Vợ Thay Thế - Chương 7 - 8
Chap 7 - Hợp Đồng
Cả ngày đều trải qua cảm giác lo lắng bất an, Đới Tư Dĩnh không biết sau khi trở về phải giải thích với Long Ngạo Phỉ thế nào anh mới có thể tin tưởng mình.
Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy cô cả ngày lo lắng không yên thì trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, anh nghĩ Tư Dĩnh lại đang nhớ đến cái hôn kia .
Đến giờ tan sở, Tư Dĩnh chậm rãi thu dọn mọi thứ, mới vừa tới cửa công ty đã thấy Hàn Cảnh Hiên lái xe đến trước mặt mình.
“Tư Dĩnh, anh đưa em về. ” Lần này Cảnh Hiên không có nói thuận tiện đi ngang qua, kẻ ngốc cũng hiểu rõ đó chỉ là cái cớ.
“Không cần, em tự đi được ” Đới Tư Dĩnh nhìn anh một cái, nói rồi đi thẳng về phía trước.
Hàn Cảnh Hiên nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng lộ ra một đường cong hoàn mĩ, anh không thể ép buộc cô quá để tránh làm cho cô hoảng sợ. Dù sao thời gian còn dài, cứ để cho cô có một chút không gian riêng.
Tư Dĩnh vừa mới đi vào cửa biệt thự, đã thấy người hầu đợi sẵn :“ Thiếu phu nhân, thiếu gia đang đợi người”.
Gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, Đới Tư Dĩnh đi đến cửa phòng ngủ hít một hơi thật sâu, vừa mở cửa đã thấy vẻ mặt tức giận của Long Ngạo Phỉ, sau đó bị anh thô bạo kéo vào trong, ném lên giường.
“Anh nghe em giải thích. Mọi chuyện không phải như anh nghĩ ” Đới Tư Dĩnh sợ hãi, vội vàng nói.
“Giải thích? Vậy giải thích đi, chẳng lẽ tôi còn không tin vào hai mắt của mình sao? Chỉ là tôi không nghĩ tới cô lại đê tiện như vậy, ngang nhiên hôn người đàn ông khác trước mặt mọi người. Thế nào? Là kỹ thuật của anh quá tốt làm cho cô muốn dừng mà không được sao? hay là do cô khó lòng kiềm chế dục vọngcủa bản thân ?” Long Ngạo Phỉ dùng mọi cách có thể để sỉ nhục cô.
“Em không có.” Đới Tư Dĩnh vì bị oan ức mà trong khoảnh khắc nước mắt đã chảy xuống. Tại sao anh có thể sỉ nhục cô như thế, tại sao có thể coi rẻ tình yêu cô dành cho anh như thế.
“Im ngay. Đứng dậy cởi quần áo ra”. Long Ngạo Phỉ nghĩ tới trên người Đới Tư Dĩnh có hương vị người đàn ông khác, vẻ mặt âm trầm ra lệnh.
Đới Tư Dĩnh không rõ tại sao anh phải làm như vậy, do dự một chút rồi từ từ cởi bỏ áo ngoài.
Nhìn thấy Đới Tư Dĩnh chỉ mặc độc nhất nội y nhỏ xíu đứng trước mặt mình, lại nhìn thấy thân thể trắng nõn mê người cùng đôi chân thon dài thì hạ thể của anh bắt đầu không an phận rục rịch phản ứng.
“Cô không phải là muốn đàn ông sao? Hiện tại tôi làm cho cô sáng tỏ rốt cuộc tôi với anh ta, ai mạnh hơn ”
Đới Tư Dĩnh không có phản kháng, cũng không có cự tuyệt chỉ là vì bị anh nhục nhã nên nước mắt theo hai hàng mi khép chặt chậm rãi chảy thành sông.
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi. Long Ngạo Phỉ nhìn vẻ mặt Đới Tư Dĩnh dưới thân dường như vẫn còn nhuốm màu tình dục, trong lòng tức giận không kìm nén được.Chẳng lẽ gương mặt giống nhau, cùng chung huyết thống với nhau thì cũng đê tiện như nhau sao? Chị em nhà họ Đới nghĩ muốn làm cho mình xấu hổ cùng nhục nhã sao?
Ba! Ba! Hai cái tát hướng tới mặt Đới Tư Dĩnh: “Từ nay về sau đừng để tôi nhìn thấy cô cùng thằng đàn ông khác thân mật, đừng nghĩ sẽ giống như chị cô phản bội tôi ”
Bị hai cái tát làm tỉnh táo lại, Đới Tư Dĩnh nhìn anh, trong mắt chứa đựng hờn tủi nhưng không lên tiếng. Cô biết phải nói cái gì? Cô biết rõ anh không phải quan tâm mình, và cô cũng chỉ là công cụ để anh trả thù chị gái.
Càng phản kháng thì anh sẽ càng dữ dội, Long Ngạo Phỉ đến khi nào anh mới hiểu rõ một điều, là em yêu anh.
Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh không nói lời nào, yên lặng thừa nhận, đột nhiên cảm thấy không còn gì thú vị gì nữa bèn xoay người một cái đến nằm bên cạnh.
Buổi sáng thấy trên mặt vẫn còn dấu vết mờ mờ Tư Dĩnh dùng phấn che phủ rồi vội vàng đi làm vì hôm nay ở công ty có một hợp đồng quan trọng.
Nhẹ nhàng gõ cửa phòng chủ tịch, bước vào
“Tổng giám đốc, trưa nay có hẹn bàn chuyện hợp tác với công ty Thiên Mỹ, mọi người bảo em nhắc nhở anh .” Trong giờ làm việc Đới Tư Dĩnh luôn chú ý quan hệ cấp trên cấp dưới, đối với Hàn Cảnh Hiên rất mực tôn kính.
“Tư Dĩnh, là em à, ngồi xuống đi. Anh lấy cho em tách cà phê. ” Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy cô, trên mặt không che dấu nổi vẻ phấn chấn.
“Không cần đâu, tổng giám đốc. Hiện tại đang là giờ làm việc, em chỉ là nhân viên. ” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng nhắc nhở anh.
“Tùy em vậy. bảo với họ là anh biết rồi, buổi trưa anh với em cùng đi. ” Hàn Cảnh Hiên biết rõ cô rất cố chấp, bất quá trong lòng anh muốn giải quyết xong tất cả mọi việc, rất nhanh sau đó bọn họ sẽ không còn là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới nữa, một nữa công ty cũng sẽ nhanh chóng là của cô.
Trong khách sạn năm sao cao cấp, Đới Tư Dĩnh cùng Hàn Cảnh Hiên chăm chú cùng đối tác thương thảo chi tiết hợp đồng. Một giờ trôi qua, cuối cùng mọi người cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“ Hàn tổng, nữ trợ lí của anh thật xuất sắc. ” Mã tổng là người cùng hợp tác, khoảng chừng bốn mươi tuổi mở lời khen ngợi
“ Mã tổng khách sáo rồi, trợ lí của ngài mới thật giỏi ” Hàn Cảnh Hiên cũng khách sáo đáp.
“ Mã tổng, bây giờ chúng ta kí hợp đồng đi. ” Hàn Cảnh Hiên tươi cười đưa hợp đồng tới.
“Hàn tổng, sao vội vã như vậy. Trước tiên ăn cơm đã, xem ra mọi người đều đói bụng rồi ” Mã tổng xem ra đúng là con cáo già.
“Được. Vậy ăn cơm trước, phục vụ đem đồ ăn lên. ” Hàn Cảnh Hiên gọi thức ăn lên.
Thứa ăn nhanh chóng được đem lên.
“Đới tiểu thư, tôi mời cô một ly. ” Mã tổng cầm ly rượu nhìn Đới Tư Dĩnh một cách mê đắm/
Đới Tư Dĩnh chưa kịp phản ứng, Hàn Cảnh Hiên liền nâng ly nói: “ Mã tổng, thật ngại quá cô ấy không biết uống rượu, ly này tôi mời ngài ”
“Sao vậy ? Đới tiểu thư không nể tôi sao? Hay là không có thành ý muốn kí kết hợp đồng .” Con cáo già họ Mã lấy hợp đồng ra uy hiếp Đới Tư Dĩnh.
“Mã tổng nói đùa rồi. Tôi uống, cám ơn Mã tổng. ” Đới Tư Dĩnh liền một ngụm uống cạn hết ly rượu. Cô biết mình chỉ có thể giúp anh như vậy. Cô sẽ lập tức rời đi nên nhất định phải giúp anh hoàn thành hợp đồng này.
Vẻ mặt Hàn Cảnh Hiên có chút thâm trầm, anh thực không thể trở mặt với Mã tổng, chỉ cần lão ta không gây ra chuyện khác thì anh phải tiếp tục nhẫn nại.
Một chén lại thêm một chén, Đới Tư Dĩnh không biết mình đã uống bao nhiêu, đầu óc có chút mơ màng.
“Đủ rồi, Mã tổng, chuyện hợp đồng thứ cho tôi không dám trèo cao.” Hàn Cảnh Hiên nhìn nụ cười đê tiện của Mã tổng rút cục không nhịn được, đứng dậy đỡ Đới Tư Dĩnh, lạnh lùng nói.
“ Hàn tổng vì một cô gái như vậy có đáng không? Chỉ cần tặng cô ta cho tôi một đêm, hợp đồng lập tức có hiệu lực, thế nào? ” Lão ta vẫn vô liêm sỉ nói.
“Ông không xứng, cút đi cho tôi ” Hàn Cảnh Hiên rút cục không nén nổi tức giận
Mã tổng hừ lạnh sau đó tức giận rời đi.
Nguồn: http://santruyen.com
Người em yêu không phải là tôi
Hàn Cảnh Hiên dìu Đới Tư Dĩnh đang say rượu ra ngoài xe, đầu và thân thể cô đều dựa vào người anh, làm người khác thoạt nhìn vào thì thấy rất mờ ám.
Trên chiếc xe sang trọng có rèm che, một khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng chăm chú nhìn cảnh Đới Tư Dĩnh được người đàn ông khác đưa đi, trong mắt bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
Thật giỏi, người phụ nữ này, hôm qua tôi cảnh cáo cô có phải quá nhẹ nhàng rồi không? Hôm nay trước mắt tôi dám cùng người đàn ông kia đến khách sạn lại còn uống rượu đến say khướt.
Hàn Cảnh Hiên dìu Đới Tư Dĩnh đi thì lại vô tình gặp thoáng qua Long Ngạo Phỉ một lần nữa.
Long Ngạo Phỉ khẽ nhếch miệng nở nụ cười tàn khốc , lấy điện thoại ra: “Này, giúp tôi điều tra lý lịch một người, tôi muốn có kết quả ngay sau một giờ.”
Nói xong tiêu sái bước vào khách sạn năm sao cao cấp.
Hàn Cảnh Hiên vừa lái xe vừa để ý tới cô, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Đới Tư Dĩnh mà trong lòng dạt dào hạnh phúc.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Hàn Cảnh Hiên lấy khăn ướt cẩn thận lau mặt cho cô.
“Ưm.” Cảm giác lạnh lẽo thật thoải mái, đôi môi mỏng của Đới Tư Dĩnh không ý thức được mà rên rỉ ra tiếng.
Ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng cùng với da thịt trắng nõn mềm mại của Đới Tư Dĩnh, làm cho Hàn Cảnh Hiên cảm thấy toàn thân như có một luồng nhiệt đang dâng lên.
Nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thầm nghĩ chỉ hôn nhẹ một chút nhưng ai ngờ lại không dứt ra được, càng hôn càng sâu, nhẹ tay cởi bỏ vạt áo của cô ra, chậm rãi vuốt ve.
“Ưm!” ĐớiTư Dĩnh lại thoải mái rên rỉ ra tiếng, không ngờ thanh âm rên rỉ này lại càng kích thích Hàn Cảnh Hiên.
Một nụ hôn trượt dài làm cho Hàn Cảnh Hiên thấy hạ thể nóng bỏng căng tức rất đau , thầm nghĩ phải phát tiết dục vọng của bản thân.
“Tư Dĩnh, anh có thể chứ?” Anh nhẹ nhàng hỏi nhỏ bên tai cô.
Không có câu trả lời nào được phát ra, nhưng Đới Tư Dĩnh cũng không hề ý thức được mà vặn vẹo cơ thể, khiến cô càng thêm mê người. .
Hàn Cảnh Hiên không thể chịu đựng được nữa liền nhanh tay cởi bỏ áo khoác của cô.
“Phỉ, em yêu anh!” Đới Tư Dĩnh đang ngủ say bỗng nhiên nói một câu làm cho Hàn Cảnh Hiên dừng lại, câu nói này giống như một chậu nước lạnh dội từ trên đầu anh dội xuống, làm cho anh lạnh thấu tâm thấu xương.
Phỉ là ai? Cô yêu anh ta? Thì ra người cô yêu chính là Phỉ, mặc kệ người đàn ông này là ai, thì chắc chắn một điều, đó không phải là anh.
Hàn Cảnh Hiên có chút sửng sốt, khó thể chấp nhận sự thật, nhìn chằm chằm Đới Tư Dĩnh, cô lại có thể yêu người khác, thản nhiên gọi tên người khác, bản thân làm sao tiếp nhận đây?
Một ý niệm đen tối hiện lên trong đầu anh, nếu đem gạo nấu thành cơm ắt hẳn cô sẽ là của anh, chỉ là của mình anh.
Vừa chạm vào người Đới Tư Dĩnh, bàn tay của Hàn Cảnh Hiên vội thu về như thể bị điện giật. Tại sao anh có thể đê tiện như vậy, anh yêu cô thật lòng, cho dù người cô yêu là ai đi nữa nhưng không thể vì giữ cô bên cạnh mình mà làm những việc khiến cô bị tổn thương được.
Hàn Cảnh Hiên nhanh chóng mặc lại quần áo giúp cô.
Anh thống khổ bước nhanh đến phòng tắm, dùng hai tay tát nước lên mặt, hy vọng cái lạnh của nước có thể làm bản thân tỉnh táo một chút. Trong lòng Hàn Cảnh Hiên vô cùng đau khổ, vốn nghĩ rằng đã nắm bắt được hạnh phúc, không ngờ cô vẫn vuột quá tầm tay của mình.
Một giờ sau, Long Ngạo Phỉ ngồi ở văn phòng đã thấy người đến báo cáo: “Hàn Cảnh Hiên mới vừa gia nhập thương trường, hiện tại đang làm chủ tịch một công ty, một năm trước sau khi đi du học về thì tiếp quản công ty của gia tộc, đang theo đuổi một cô gái là nhân viên của mình tên Đới Tư Dĩnh, có điều cô Đới Tư Dĩnh này dường như không chấp nhận anh ta.”
“Được! Tôi biết rồi!” giọng nói của Long Ngạo Phỉ không có chút cảm tình.
Hàn Cảnh Hiên vừa mới gia nhập thương trường, làm chủ tịch của một công ty, Long Ngạo Phỉ cười châm biếm, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Đầu vẫn còn choáng váng, chậm rãi mở to mắt, trời ạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?Đới Tư Dĩnh nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ,rồi nhìn xuống cơ thể mình, may là quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn.
“ Tư Dĩnh! Em tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào?” Hàn Cảnh Hiên vào phòng, xem như không có việc gì, vẫn quan tâm hỏi han cô như trước.
“Cảnh Hiên, đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở đây?”
“Đây là nhà anh, em uống say nên anh đưa em về đây nghỉ ngơi.”
Uống rượu.. “Đúng rồi! Hợp đồng có ký được không vậy?” Đới Tư Dĩnh chợt nhớ tới chuyện ký kết hợp đồng.
“Tư Dĩnh, chuyện ký hợp đồng em không cần quan tâm nữa.” Hàn Cảnh Hiên không có trực tiếp trả lời cô.
“Thật xin lỗi.” Đới Tư Dĩnh biết việc kí kết hợp đồng nhất định đã thất bại.
“Tại sao lại nói xin lỗi, mọi chuyện không thể trách em. Được rồi, quên chuyện đó đi.” Hàn Cảnh Hiên bước đến an ủi cô.
“Cảnh Hiên, cảm ơn anh, em phải về nhà đây.” Đới Tư Dĩnh đứng dậy nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, có lẽ đã hơn bốn giờ chiều, không cần thiết phải quay lại công ty làm gì.
“Không ở lại ăn cơm tối sao, để anh đưa em về?” Hàn Cảnh Hiên nhìn bộ dạng khẩn trương của cô, trong lòng cảm thấy đau đớn không thôi, có phải cô muốn tới gặp người đàn ông kia hay không.
“Không cần đâu, em tự đi được.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”
Hàn Cảnh Hiên tiễn nàng ra khỏi cửa rồi vội vàng khóa cửa lén theo sau nàng. Hắn muốn biết người đàn ông may mắn kia là người như thế nào.
$pageOut $pageInChap 8 - Tình Nhân
Đới Tư Dĩnh nhìn thấy biệt thư xa hoa trước mắt mình, mỗi ngày trở lại nơi này đề cảm thấy trong lòng vô cùng áp lực, không biết phải làm sao chung sống cùng một mái nhà với Long Ngạo Phỉ , ngay cả nói chuyện hay làm việc gì cũng phải thật cẩn thận sợ sẽ khiến anh không hài lòng.
Thật ra bản thân cô thay chị gả cho anh là đúng hay là sai, hoàn thành tâm nguyện của chính mình, hiện tại mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, thậm chí mỗi ngày đều cùng anh tiếp xúc thân mật nhưng cũng khiến cho bản thân lâm vào bóng tối vô biên, thì ra khi yêu cũng không nhất định là sẽ được hạnh phúc.
“Thiếu phu nhân đã trở về.” Người hầu trong nhà lễ phép đứng tiếp đón.
Đới Tư Dĩnh theo thói quen gật gật đầu, sau đó trở về phòng ngủ.
Vừa mới ngồi xuống chợt nghe tiếng mở cửa liền đứng dậy thì thấy Long Ngạo Phỉ đang đi vào nói: “Em về rồi à?”. Cô vội vàng giúp anh cởi âu phục.
Một mùi nước hoa nhàn nhạt xông vào mũi của Đới Tư Dĩnh, trên cổ áo sơ mi màu trắng còn vương một sợi tóc thật dài màu vàng, Đới Tư Dĩnh biết ý nghĩa của việc này là gì, trái tim bị tổn thương nhưng cũng biết bản thân không có tư cách gì để chỉ trích anh.
Cô là thay chị gả cho anh, ngay cả tờ giấy đăng ký kết hôn cũng là tên của chị, nói trắng ra là hiện tại bản thân cô cũng giống như tình nhân của anh thôi. Tình nhân, hai từ này thật là nực cười, không ngờ nó lại xuất hiện bên người của cô.
“Làm sao vậy?” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy cô đang cầm âu phục ngơ ngác nên hỏi.
Anh biết trên cổ áo mình có mùi nước hoa phụ nữ, anh cố ý lưu lại là vì muốn nói cho Đới Tư Dĩnh biết rằng cô chẳng qua chỉ là một trong số những người phụ nữ của anh mà thôi, bây giờ anh lại trở về làm một công tử đào hoa như trước kia, sẽ không vì bất kỳ người đàn bà nào mà dừng lại , cũng sẽ không vì người đàn bà nào mà giao ra trái tim một lần nữa.
Bất quá phụ nữ chỉ là công cụ để bản thân phát tiết khi cần thôi.
“Không có gì?” Đới Tư Dĩnh thản nhiên trả lời.
Long Ngạo Phỉ có chút tức giận, anh có thể cho phép bản thân giữ lại tâm nhưng lại không cho phép cô tỏ ra bất cần.
Đột nhiên nhớ tới bộ dáng say rượu của cô, không biết sau khi uống rượu cô còn đi đến nơi nào, bản thân tỏ ra bất cần nhưng thật ra là cố tình muốn biết.
“Công việc em đang làm là gì?” Anh hỏi.
“Làm văn thư, công việc cũng thoải mái.” Đới Tư Dĩnh không rõ tại sao đột nhiên anh lại hỏi công việc của mình.
“Vậy sao?”. Giọng điệu của Long Ngạo Phỉ rõ ràng mang theo nghi vấn, anh muốn khoan hồng, cho Đới Tư Dĩnh một cơ hội để thẳng thắn nói rõ.
“Phải, đúng vậy”. Đới Tư Dĩnh lặp lại một lần nữa.
Đôi mắt như chim ưng của Long Ngạo Phỉ trong nháy mắt trở nên nguy hiểm, anh đã cho cô cơ hội nhưng chính cô không biết quý trọng, vậy thì cũng đừng trách anh.
“Không phải là tiếp rượu sao? Hôm nay tôi thấy một người phụ nữ rất giống em cùng một người đàn ông từ khách sạn đi ra, chẳng lẽ là tôi đã nhìn nhầm, người đó không phải em sao?”
“Làm sao anh biết?” Đới Tư Dĩnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh hỏi, cũng giống như bản thân tự mình thừa nhận.
“Có tật giật mình sao?”
“Không phải, chỉ là hôm nay cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn nên em có uống một ít rượu, không nghĩ lại uống say như vậy.” Đới Tư Dĩnh nhỏ giọng giải thích.
“Xem ra giám đốc của em cũng rất coi trọng em, phải không? Đi bàn chuyện làm ăn cũng mang em theo, có phải anh ta cũng yêu cầu em lên giường không?” Giọng nói thực bình thản nhìn không ra sơ hở, nhưng chính là ánh mắt bùng lửa giận đã bán đứng anh.
Đới Tư Dĩnh biết anh cố ý sỉ nhục mình nên nhìn anh với ánh mắt có chút oán hận anh cứ như vậy chà đạp tình cảm chân thành của cô, nếu làm vậy anh sẽ cảm thấy vui vẻ sao?
Nguồn: http://santruyen.com
Trừng phạt
Tư Dĩnh ngước ánh mắt bị tổn thương nhìn Long Ngạo Phỉ
“Anh là rất hy vọng em lên giường với anh ấy sao?” Cô thật cũng có lúc tức giận đâu phải lúc nào cũng chỉ nhường nhịn.
“Vậy em có cùng với anh ta lên giường không?” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy dáng vẻ của Đới Tư Dĩnh có chút phẫn nộ.
“Em nói anh sẽ tin tưởng em sao? Liệu lời em nói bây giờ còn có tác dụng gì không?” Lời nói của Đới Tư Dĩnh có chút giễu cợt.
“Tin hay không là chuyện của tôi, nói hay không nói là việc của em. Em không nói phải chăng là do em đang chột dạ?” Long Ngạo Phỉ dường như cố tình muốn gây sự.
“Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ?” Đới Tư Dĩnh biết giờ phút này cô có nói gì nữa cũng vô ích.
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy bộ dạng bất cần của Đới Tư Dĩnh, đột nhiên trong lòng cảm thấy bực tức , cô là đang nghĩ đến tên Hàn Cảnh Hiên đó sao? Cô nghĩ mình còn đường lui sao?
“Em đừng quên, em là người của tôi .’ Long Ngạo Phỉ tỏ vẻ nguy hiểm bước tới gần nàng.
‘Vậy anh cũng đừng quên trên tờ giấy đăng ký kết hôn mang tên chị em, cùng lắm cũng chỉ xem như tình nhân của anh, thân thể của em tự do, em thích lên giường với ai liền lên giường với người đó.’ Đới Tư Dĩnh chỉ lo trút hết oán giận trong lòng mà không để ý bộ dạng Long Ngạo Phỉ lúc này giống như Sư tử bị thương , trừng mắt nhìn như có thể ngay lập tức ăn tươi nuốt sống cô.
‘Em đang nói cái gì? Có phải thích lên giường với ai liền lên giường với người đó không?’ Có phải cô ấy đang thử thách tính nhẫn nại của mình không?
‘Ba..’ Anh đem cô áp đảo trên giường, bàn tay trực tiếp tiến vào váy của Đới Tư Dĩnh, cởi phăng quần lót của cô ra, sau đó cởi quần của mình, không hề suy nghĩ liền tiến vào thân thể của cô.
Đau…rất đau… Đới Tư Dĩnh cắn chặt răng , ra sức chịu đựng, cô cũng không tin anh không đau.
Long Ngạo Phỉ điên cuồng che dấu sự đau đớn của bản thân, anh thầm nghĩ nhất định phải trừng phạt cô, làm cho cô đau, làm cho cô ghi nhớ hậu quả của việc chọc giận anh là như thế nào!
Không chút nào thương tiếc, anh va chạm mãnh liệt với thân hình gầy yếu của cô, anh muốn để cho cô nhớ kỹ, cô là người đàn bà của ai!
Đới Tư Dĩnh cũng không còn cảm thấy đau đớn bởi vì cô đã muốn chết lặng, sự đau đớn của thể xác làm sao so sánh với nỗi đau trong lòng, cô thật lòng yêu anh lại bị anh xem không đáng một đồng, bị anh làm tổn thương đến tứ phân ngũ liệt.
Cuối cùng cũng xong, Long Ngạo Phỉ rút ra khỏi người cô, nhìn thân thể phía dưới có vết máu,khóe miệng lộ ra một nụ cười khát máu.
Anh chính là muốn cô vừa đổ máu, lại vừa rơi lệ.
Đới Tư Dĩnh tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, cô khôngnghĩ tới lại có ngày chính mình bị anh hành hạ tới thê thảm như vậy,đây chính là người cô đã hết lòng thương yêu sao? Đây chính là kết quả mà cô bất chấp tất cả liều lĩnh có được sao?
Mỗi ngày cô đều nhìn thấy anh cũng chính là mỗi ngày cô phải chịu sự tra tấn của anh, còn phải chịu đựng trên người anh có mùi của người đàn bà khác, anh đã không còn là Long Ngạo Phỉ, người từng yêu tha thiết chị gái cô nữa, anh thật sự đã thay đổi.
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy Đới Tư Dĩnh vẫn nằm im trên giường không nhúc nhích, lại nhìn thấy máu tươi vẫn còn chậm rãi chảy ra ở hạ thể cô , bị oán hận che mờ lý trí, dần dần biểu lộ ra ngoài.
Nhìn thấy hàng lông mi thật dài của Đới Tư Dĩnh khẽ nhúc nhích một chút , nước mắt rơi xuống như một dòng suối nhỏ làm cho tâm anh không khỏi dao động.
Long Ngạo Phỉ bất chợt cảm thấy đau lòng, liền cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mi của cô, giúp cô lau thân thể, nhẹ nhàng đắp cho cô một cái chăn, dịu dàng vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Đới Tư Dĩnh có cảm giác anh làm những chuyện này chẳng qua là cảm thấy có chút hối hận phải không? Hay là vì cắn rứt lương tâm ?
“Em hiểu được anh phải không? Anh không muốn đối xử với em như vậy đâu. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy em sẽ làm anh nhớ tới sự phản bội của chị gái em, sự sỉ nhục này che mờ lý trí của anh.”
Lời nói của anh làm cho trái tim cô dịu lại, đúng vậy, cô hiểu được anh, cho nên cô muốn yêu anh, an ủi anh, nhưng anh… vẫn không cho cô cơ hội.
$pageOutMàn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét