Các bạn truy cập IGAMEMOBI.NET để xem được nhiều nội dung mới nhất nhé

Hướng dẫn Sử dụng trình duyệt [Opera Mini mới nhất][UC Browser mới nhất cho Android] để truy cập web với tốc độ nhanh nhất !

Mobi Army

Mobi Army - Anh Tài Tựa Gunbound

Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer.
Giác Đấu

Giác Đấu - RPG Action Thời Trung Cổ

Nhập vai các chiến binh, sát thủ, pháp sư tung hoành chiến đấu và săn tìm phần thưởng quý

Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi - Chương 15 - 16

Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi - Chương 15 - 16

Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi - Chương 15 - 16

$pageIn

Chap 15 - Tình Cảm Mặn Nồng

~~Người càng mạnh mẽ thì trái tim lại càng mềm yếu…~~
Tôi lặng lẽ nuốt nước miếng cái ực nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn. Đáng sợ! Đáng sợ!!! Quá đáng sợ!!!

- Thật ra thì…

- Có phải là người tên Đỗ Thanh Vi làm vậy không???

- Ơ…

- Phải-hay-không???

- Phải!!-Tôi hoang mang trả lời thật tình. Haiz…Đồ khốn này!!!

- Hay lắm!!! Chẳng phải cô thông minh lắm hả??? Tại sao lại bị người khác hành ra cái dạng quỷ sứ này?!!!

- Hứ!!! Chẳng qua tôi đã nghĩ sẵn một tá kế hoạch âm mưu để “chơi” lại con nhỏ ấy rồi. Hahaha…Chỉ tiếc là kế hoạch chưa kịp thực hiện thì gặp ai đó phá đám!!!

- Hay nhỉ??? Kế hoạch “chơi” người??? Ngu si!!!!

- Anh!!!!

- Cô nương à! Sau này có muốn “chơi” người thì nhớ đem cái đầu theo đi!!! Haizz…Tôi thật bất hạnh khi cưới phải cô!!!
Buổi tối. Khi tôi đang im lặng ngồi xem ti vi thì hắn cười gian đưa tôi ly nước, nói:

- Nè! Uống đi!!!

Tôi có chút lưỡng lự. Ly này sẽ không có độc chớ??? Nghi-ngờ-quá!!!

- Cảm ơn!

Tôi gật đầu nhận lấy, nhất thời không nhận thấy ánh mắt hắn cực kỳ gian xảo!!!



- Ưm….Sao đột nhiên chóng mặt thế này???-Tôi uống xong, được một lát lại thấy hoa mắt. Cái gì đây???

- Đây là ly nước…có xuân dược!-Hắn giải thích. Tôi dù sắp ngất xỉu cũng gắng gượng gào lên:

- Khốn kiếp!!! Đồ hạ lưu! Hạ lưu chết tiệt!!!...Anh tại sao lại bỏ thuốc??? Anh bắt tôi đi buôn người chắc?! Yaaaa!!!! Đợi tôi tỉnh lại nhất định chém chết anh!!!!!!!!!!

ẦM…Xong thì bất tỉnh nhân sự.
Tôi cả người nóng rực, cảm giác giống như có một ngọn lửa vô hình bao lấy tôi vậy. Còn không phải tại hắn ta hại người?!

- Cởi đồ ra sẽ hết nóng…

Có lẽ do bản tính lì lợm đã lâu quen thói nên thuốc ngấm cũng lâu hơn người ta. Tôi còn cố gắng trợn trừng mắt, nói:

- Chết tiệt!!! Mau-cút!!! Tôi không cần, không cần a!!! Á!!!!!!
- Hơ…hơ…Có vẻ như có người hơi bị cố chấp nhỉ?!

Xoẹt.

Tiếng xé vải vang lên thánh thót. Chiếc váy ngủ ba mẹ tôi mới mua tháng trước nay đã “oanh liệt hy sinh” nằm dưới đất!!! Con mẹ nó, thằng điên này bị khùng rồi!!!

- Cút-ngay!!!

- Im lặng nào!!!

Môi tôi bị hắn chiếm lấy. Nụ hôn nóng rực như ngọn lửa dần dần lan khắp không gian. Ưm…

- Huhu…Đừng mà! Đừng mà!!!-Tôi sợ đến tái mặt.

- Em ngủ đi. Ngủ đi!!!

- Tránh ra!!! Tránh ra đi mà!!!

Tôi cố gắng giữ lại chút lí trí còn sót lại để chống đối, nhưng càng lúc ý chí càng bị rút đi, dường như tôi sắp lâm vào tê dại.

- Đừng chống đối nữa. Thả lỏng nào…Phải! Đúng vậy!!! Tốt lắm…

Trong phòng bắt đầu văng vẳng những tiếng rên rỉ nghe nổi da gà!!!
Một luồng ánh sáng chói mắt rọi vào phòng, tôi trở mình ôm chăn dụi mắt. Tối qua hình như mình nằm mơ?!

- Hello!!!

- Á!!!!!!!!!!!!!!!

Thì ra…thì ra…thì ra hồi hôm qua không phải là nằm mơ. Vậy tức là…hôm qua…

- Anh làm sao ở đây???-Tôi mắt long sòng sọc, thở thiếu điều muốn lăn ra chết ngất. Tên này là đồ hạ lưu!!! Huhu…

- Em thật sự là không nhớ hay là gạt người gạt mình đây??? Hả???

- Á!!! Anh…Tôi nhớ ra rồi! Anh là…anh là hạ thuốc vào ly nước của tôi a!!! Tại sao anh làm vậy chứ hả??? Anh có phải bị té đập đầu rồi hay không???-Tôi rất tức giận. Hắn đối với người phụ nào cũng có thể lộ ra gương mặt và cử chỉ này ư???

- Diên Diên Lãng!!! Anh…anh thật sự xin lỗi vì lúc trước lợi dụng em để công kích Yến Yến, nhưng, nhưng sau đó anh mới nhận ra rằng, anh…anh yêu em mất rồi!!!

Tôi hóa đá. Miệng không tài nào ngậm lại được. Cái này…cái này trông thế nào cũng không giống mấy chi tiết “lừa tềnh” trong mấy tiểu thuyết ba xu nha!!! Đấy, cứ nhìn ánh mắt lấp lánh chân thành của hắn là tâm tư tôi muốn đổ cái rụp liền!!!

Bề ngoài tôi có vẻ rất hung hăng, dữ tợn. Động một chút là mắng người, động một chút là trừng mắt dọa nạt. Nhưng thực chất tôi rất là nhạy cảm, có thể vì một chút chi tiết trong tiểu thuyết mà khóc sướt mướt. Người nào có bề ngoài càng mạnh mẽ thì trái tim lại càng mềm yếu. Sở dĩ họ bề ngoài mạnh mẽ là để bảo vệ trái tim mềm yếu khỏi những thương tổn.

- C-ú-t n-g-a-y!!!!-Tôi tức giận giơ chân đạp hắn xuống giường. Nhưng chân vừa nâng lên 15* liền cảm thấy đau đến ứa nước mắt. Đồ khốn này!!!

- Sao??? Đau hả???

- Ư~

Tôi cong môi nhìn tựa như đang nhõng nhẽo. Lúc này mới phát hiện trên người có mấy vết tích rất đáng ghét. Bầm tím có, ngay cả dấu hôn ghê tởm cũng có!!!

- Trả lời. Đừng có mà đánh trống lảng. Tại sao anh lại hạ thuốc chứ??? Tôi có thù oán gì với dòng họ nhà anh chắc?!!!

- Đừng như vậy…Vợ yêu à!!! Chỉ tại anh yêu em, mà lại sợ em không đồng ý, cho nên…hề hề…Tình huống bắt buộc thôi mà!!! Nha?!

- Hứ!!!... A~Đau quá!!!-Tôi khe khẽ rên. Cố tình giấu đi biểu cảm ngượng ngùng vậy mà kết quả vẫn bị hắn phát hiện. Hừm!!!

- Anh xin lỗi, tại vì…-Hắn ra đang gãi đầu ngượng ngùng thì tôi lườm một cái, nói:

- Đưa tay ra đây! Nhanh!

Hắn có vẻ không hiểu nhưng vẫn từ từ đưa tay ra. Sau khi xác định chuẩn tầm ngắm thì…Ngoạm!!!! Tôi cắn hắn một cái muốn thấu xương.

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trong phòng âm vang lên tiếng kêu thảm thiết của ai đó!!!! Đáng đời nhé!!!! $pageOut $pageIn

Chap 16 - So Close

~~Thứ quý nhất là hạnh phúc có thể nắm bắt ở hiện tại…~~
Có phải…có phải…người phụ nữ khi trao đi tấm thân thì cũng “khuyến mãi” luôn cả trái tim hay không vậy???

Haizzz…Tôi tay cầm ly trà sữa đung đưa qua lại vừa không ngừng mải miết suy nghĩ. Nắng đậu lên thềm cửa sổ, tôi không màng thế sự tựa đầu vào khung cửa ngắm cảnh.

- Diên Lãng!!! Ăn sáng đi. Đừng uống trà sữa thế nữa, không tốt cho sức khỏe đâu!!!-Lương Gia Vũ đặt bàn tay to ấm áp lên vai tôi. Tôi biết nhưng ngó lơ, không thèm để ý tới luôn!

- Anh lại làm gì sai ư??? Em giận anh à???-Hắn cúi người hỏi. Hơi ấm phả vào cổ khiến tôi thấy khó chịu vội đưa tay đẩy hắn ra.
- Không có!!!
- Thật không? Nếu anh làm gì sai, có lỗi với em, em nhất định phải nói ra để anh sửa, biết chưa?

Lương Gia Vũ lên tiếng. Tôi đang định đi ra khỏi phòng, nghe thấy vậy liền dừng lại. Tôi không quay đầu lại nên không thấy được nét mặt hắn lúc đó.

- Ưm.-Tôi không nói gì nhiều nhặn, chỉ ưm một tiếng rồi đi vì tôi không dám hứa chắc chắn, khi hắn làm sai, tôi liệu có đủ can đảm để nói ra hay không???

****************Sunflower

Giữa chúng tôi dường như có một khoảng cách. Hai đứa không cãi nhau chí chóe như trước nữa, cũng không cười nhạo trên sự đau khổ của nhau nhưng như thế làm tôi cảm thấy bứt rứt hơn bao giờ hết.

Haizzz….Đúng là cái gì đã thành thói quen thì khó thay đổi vô cùng.

Bữa ăn sáng thật là nhạt nhẽo hết nói.

Tôi liếc mắt nhìn đống đồ ăn thịnh soạn trên bàn. Đây là nấu hay mưa vậy???

Tôi không nói gì, cũng chỉ im lặng mà gắp đồ ăn mà ăn. Hừm!!! Đúng là hết sức nhạt nhẽo mà.

- Tôi no rồi!-Tôi nói. Đặt đũa xuống bàn, nhìn hắn một lát rồi đi ra cửa. Trước khi đi, tôi nhìn hắn một cái thì thấy trong mắt hắn hình như có chút gì đó…thất vọng?!

Phải vậy không? Hay là tôi nhìn lầm nhỉ??? Là thất vọng vì tôi không khen bữa sáng của hắn hay là thất vọng vì tôi không cãi nhau với hắn???



Tôi bắt taxi lủi vào nơi nhộn nhịp nhất, trung tâm mua sắm!

Nếu là ngày thường thì tôi sẽ hào hứng vô cùng. Sẽ đi từ dãy này sang dãy khác hết thử rồi bình luận cho bộ đồ mình chọn. Nhưng bây giờ…tôi có cảm giác thiếu thiếu quên quên cái gì đó làm cho mình thấy không thoải mái! Rốt cuộc là gì nhỉ???

- Chị gì ơi!!! Thẻ của chị hết tiền rồi!!!-Nhân viên bán hàng “thiện tâm” nhắc nhở. Hở??? Hết tiền??? Sao thế chứ???

- Tôi trả cho cô ấy!-Một tấm thẻ khác đặt lên bàn. Là của Lương Gia Vũ!

- Anh sao lại ở đây???-Tôi bất ngờ. Vũ xách đống đồ của tôi ra khỏi trung tâm mua sắm. Kì quặc! Bây giờ cảm giác thiếu thiếu ấy chạy biến đi đâu rồi???

- Đã không đủ tiền lại tiêu xài hoang phí thế này!!! Anh mà không đến đúng lúc thì em được một phen mất mặt rồi!!!

- Ơ…Em cũng không phát hiện nữa!!!

- Vậy mới nói em thật là hời hợt quá đi!

- …

- Vì sao sáng nay tránh né anh?

- Đâu có đâu!!!-Tôi giở giọng ngây thơ, mắt long lanh hết cỡ.

- Còn nói đâu có??? Anh không phải học sinh mẫu giáo, đừng có hòng lợi dụng qua mặt anh nha!!!

- Em nói không có mà!!!

- Có phải vì chúng ta phát sinh quan hệ thân thiết hay không???

Mặt tôi đỏ bừng bừng, tai cũng ửng hồng, theo phản ứng tự nhiên mà cúi gằm xuống, không dám nhìn mặt anh. Cái tên này...mi là đang nói chuyện với thiếu nữ ngây thơ nhá!!!

- Phải hay không???-Anh lại gặng hỏi. Tôi chỉ biết ậm ừ.

- Em đang xấu hổ à?!-Anh nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Điệu bộ giống như lưu manh trêu ghẹo con gái nhà lành.

- Em...Thật ra anh có thể không cần nhắc lại chuyện đó mà!-Giọng tôi nhỏ xíu xiu.

- Ờm!-Anh gật đầu dễ dàng. Tôi có chút nghi ngờ, anh mà hiền vậy hay sao???

Quả nhiên, anh dùng tốc độ tia chớp điện quang mà hôn lên môi tôi một cái. Nụ hôn tuy ngắn nhưng dư âm cứ như là bị điện giật. Tôi hơi run, đứng không vững lại còn mang nguyên đôi giày cao gót nên suýt chút là “hôn” đất mẹ rồi!!!

- Cẩn thận! Ngốc ạ!

Anh nhanh chóng tóm lấy eo tôi, giữ thăng bằng trở lại. Tất nhiên không quên chế nhạo thêm một câu nữa rồi!!! Người gì mà đáng ghét thế?!!!
Anh dẫn tôi tới một nhà hàng sang trọng. Lý do??? Là do bao tử tôi yếu, bữa sáng ăn như mèo ngửi nên bây giờ bị lôi cổ vào đây “bồi dưỡng”. Huhu...Chiến dịch giảm cân tháng này của tôi xem như bye bye rồi!!! T__T|||

- Không ăn có được hay là không?-Tôi khóc không ra nước mắt nhìn đống đồ ăn trước mặt mình.

- Tất nhiên là...không!-Anh gườm. Làm gì hung hăng quá vậy??? Tôi ủ dột.

10’ trôi qua. Tôi chỉ ăn cơm trắng với rau tươi, một miếng thịt cũng không gắp vào bát. Bất giác ngẩng mặt lên thì tôi bắt gặp nụ cười gian xảo của anh...

- Em không phải định xuống tóc làm ni cô đấy chứ? Ăn toàn rau với rau, ăn riết rồi mặt mũi xanh chành không khác gì trái chanh. Haizz...Cả người chi toàn là xương, ngay cả...-Anh liếc sang ngực tôi, châm biếm thêm.- Ngay cả chỗ cần có thịt cũng “khiêm tốn” đến thế!!! ORZ...Phải đầy đặn lên chút nhìn mới đẹp chứ!!!

-...-Tôi không phải không tức mà là không kiếm nổi chữ để “phang” lại.

- Này!!! Ăn thịt vào đi!!! Nhiều một chút!!! Gầy tong teo như que củi thì hay ho cái gì!!!

Anh vừa nói vừa lia đũa gắp xoèn xoẹt thịt vào bát của tôi. Oá!!!

- Anh! Em...em đang giảm cân...

- Đã gầy đến mức lép dẹp như tấm ván mà còn muốn giảm cân ư??? Không phải em tính theo chân Đường Tăng đi thỉnh kinh luôn đấy chứ???

- Em...

- Bất quá thế này...Nếu em muốn giảm cân cũng đâu nhất thiết phải nhịn ăn khổ sở thế chứ??? Chúng ta có thể...-Anh cười mờ ám hết biết.- Em ăn no đi! Ăn no rồi chúng ta “vận động” một chút là được rồi! Nhỉ?

- Anh...Đồ mặt dày như mo cau!!! Blè!

- Mặt anh không dày thì sớm bị em chọc trào máu chết tươi rồi!!!

- Hừ!!!
Sau khi bị chèn ép ăn đến căng cả bụng, bụng tròn vo như là đang mang thai. Hức!!! Thật sự là cái đồ đầu đất! Nghề nghiệp của tôi là dựa vào vóc dáng thon thả mà sống, anh cứ biểu ăn mãi thì sẽ mập mất thôi!

Nhưng cứ hễ mà tôi đề cập tới chuyện giảm béo thì anh liền bày trò muốn lên giường làm “công tác vận động” gì gì đó, hay chê thân hình tôi không có kilogam thịt nào. Tong teo như là que củi. Thiệt là tức quá!!!

- Nếu em sợ mất việc thì xin nghỉ luôn đi! Cái nghề gì mà ăn uống phát khổ. Không có sức mà đi đứng còn mệt mỏi hơn ấy!-Lương Gia Vũ nói. Vừa nói, anh không quên đem miếng thịt to đùng gắp vào bát tôi. Oaoaoa...Thịt bò ư???

- Nghỉ việc??? Anh đừng có hòng!!!

Nếu như nghỉ không phải mất tiền hay sao??? Như vậy là tôi sẽ phải phụ thuộc vào anh à? Đừng có ăn dưa bở mất công, tôi là người tài giỏi, chắc chắn không cần tới người nuôi. Hớ!

Tôi lườm anh, vớ tay ôm con Taro vào lòng. Nó cọ cọ cái mai vào tay tôi. Anh ta bĩu môi, nói:

- Sỉ diện hão! Chưa thấy ai như em, có người dâng cơm tận miệng lại còn chê!

- Hứ! Em không có bị liệt!

Tôi khinh! Anh xem tôi là cái người gì??? Ngồi mát ăn mát vàng sao??? Hừm! $pageOut
IGAME4U chúc bạn đọc truyện vui vẻ !^^

Màn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.

Cùng Chuyên Mục
  • Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi - Chương 11 - 12
  • Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi - Chương 9 - 10
  • Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi - Chương 7 - 8
  • Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi - Chương 5 - 6
  • Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi - Chương 3 - 4
  • 0 nhận xét :

    Đăng nhận xét

    WAP MIỄN PHÍ TRÊN DI ĐỘNG
    Copyright@2013: igame4u.blogspot.com
    Liên Hệ: Sa Lem - Email: nhungle2310@gmail.com

    Copyright © 2013 by iGAME4U

    Mục Lục: iGame4U

    TẢI GAME ANDROID

    GAME ĐAO KIẾM GIANG HỒ

    TẢI GAME VÕ LÂM TRUYỀN KỲ

    DMCA.com