![]() |
Vợ ơi! Anh Biết Lỗi Rồi - Chương 49 - 50 |
Vợ Ơi! Anh Biết Lỗi Rồi - Chương 49 - 50
Chap 49 - Nhớ nhé anh !
Đặt điện thoại xuống, tôi thở dài một cái. Ừ dẫu sao thì tôi cũng chả trách ai, trách bản thân tôi quá nông nổi và thiếu suy nghĩ thôi.
Ngồi bên giường nhìn vợ vẫn ngủ say dù trời đã gần trưa. Cô ấy ngủ, khuôn mặt mệt mỏi, đôi môi chẳng còn mỉm cười như mỗi khi. Khẽ đưa tay chạm lên khuôn mặt vợ, tôi chỉ muốn hôn riết lấy nó, hôn cho vơi đi nỗi xót xa trong lòng, hôn thay cho một lời xin lỗi.
Cô ấy khẽ mở mắt, đôi mắt khẽ nhăn lại, đưa tay đấm nhẹ lên đầu.
- Đau đầu
quá! Uả sao anh lại ngồi đây? Ngắm vợ ngủ à?
- Hì, uk. – tôi cố cười tỏ ra
như đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
- Trời, đã gần 10 giờ rồi sao? – Cô
ấy giật mình khi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. – Sao hôm nay em dậy muộn
thế chứ! Lại còn ong ong hết cả đầu.
- À, chắc tại thời tiết đó. Mấy hôm nay
oi bức mà.
- Hì, chắc vậy. Ơ mà sao anh lại ở nhà thế? Ko đi làm à?
- À…
hôm nay anh được nghỉ.
- Thật hả? – Cô ấy ôm chầm lấy tôi. – Anh có biết là
cả tuần nay bỏ rơi em rồi ko. Ôi vui chết đi đc. Phải ở nhà với em cả ngày đó
nhé.
Tôi đưa tay ôm siết lấy vợ, cái ôm mà đã từ lâu “con quỷ công việc” nó cướp mất của tôi. Tôi chợt nhận ra, cô vợ của tôi gầy hơn xưa, cái ôm ko còn thoả đôi tay nữa. Những ngày tháng qua tôi đã thực sự quên mất vợ mình rồi.
- Em muốn hôm nay mình đi đâu chơi ko?
- Muốn! Muốn chứ! Lâu lắm rồi anh
chẳng đưa em đi đâu cả.
- Ừ vậy hôm nay anh sẽ dành cả ngày cho em.
Thanh Mai buông tôi ra rồi đưa hai bàn tay mảnh mai ôm lấy khuôn mặt tôi, cô
ấy nhìn tôi một hồi lâu.
- Hôm nay anh lạ lắm nhé!
- Lạ gì đâu! Thế ko
thích chồng quan tâm hả? Vậy thì thôi!
- Âý ko ko! Hì, em thích lắm! – Rồi cô
ấy đưa đôi môi mềm hôn lên mắt tôi dịu dàng như ngày nào. Có lẽ hôm nay tôi cần
đòi lại những gì mình đã mất bởi con quỷ công việc.
Điểm đầu tiên chúng tôi đến đó là cà phê Khoảng Lặng. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày lấy nhau chúng tôi mới có thời gian tới đây. Tôi nhận ra một điều, lập gia đình rồi, quỹ thời gian rảnh gần như ko có. Có phải chăng vì cuộc sống gia đình đầy bộn bề và lo toan? Có lẽ là vậy!
Vẫn như mọi khi, chúng tôi chọn ngồi chỗ quen, cảnh vật vẫn đẹp như xưa.
Thanh Mai hút cốc sinh tố sữa chua quen thuộc rồi cười toe.
- Ngon thật! –
Nhìn cô ấy ai bảo là đã có chồng chứ? Vẫn hồn nhiên và đầy trẻ con. Nhưng tôi
biết, trong lòng cô ấy lại âm ỉ tồn tại những nỗi buồn và mặc cảm vô hình. Vợ
ơi, anh thích em cười như thế này cơ. Anh ko biết mình có thể dập tắt nỗi buồn
và mặc cảm trong em ko nữa! Nhưng anh sẽ cố gắng. – Này, này. – Thanh Mai xua
tay trước mặt tôi gọi tôi về với thực tại. – Anh đang nghĩ gì thế?
- Anh đang
nghĩ giờ phải đưa em đi đâu tiếp đây!
- A có rồi! – Cô ấy đứng phắt dậy rồi
kéo tay tôi lôi đi.
- Woa! Thích thật! Chồng thích ko?
- Thích. Gío ở đây mát thật!
- Cỏ
cũng mềm nữa! – Vợ tôi tháo cao gót từ bao giờ mà tôi ko hay. Cô ấy tay cầm cao
gót, chân kiễng, nhẹ nhàng từng bước đi trên cỏ. Đôi chân trần nhẹ dẫm lên cỏ
mềm, cái cảm giác như gần thiên nhiên nhất. Dúi đôi cao gót vào tay tôi, cô ấy
bứt một bông hoa dại, tự gài lên mái tóc mình rồi như một đứa con nít, cô ấy
dang tay chạy khắp bãi cỏ rộng. Tiếng cô ấy la hét vui sướng trong gió, quện cả
trong nụ cười và khuôn mặt rạng rỡ. Đứng nhìn vợ, tôi thấy yêu vợ biết bao. Tôi
yêu cái bản tính trẻ con này trong cô ấy.
Trời đã tối hẳn, vẫn trên con đường đầy gió và ánh đèn cao áp quen thuộc, và
vẫn như ngày xưa, tôi cõng vợ trên lưng, nụ cười và trái tim vẫn đập cùng nhịp.
Hai tay ôm cổ tôi, cô ấy cúi thấp đầu hôn lên má tôi, cái hôn sao mà ngọt ngào
đến vậy.
- Chồng ơi! Vợ yêu chồng lắm!
- Chồng cũng vậy!
- Nếu có một
ngày vợ mắc sai lầm chồng có tha thứ cho vợ ko!
- Sao tự dưng lại hỏi
vậy?
- Hì, chỉ là nếu thôi mà!
- Thế nếu chồng?
- Vợ sẽ giết!
- Sao
vợ đểu thế?
- Chồng chỉ đc là của riêng vợ thôi biết chưa!
- Vợ cũng vậy
đó!
- Ừ!
Hai đứa bỗng lặng im đi trong gió. Chúng tôi là của riêng nhau, nhất định là
thế rồi. Tôi yêu vợ mình và tôi sẽ ko để mất cô ấy đâu!
- Thanh Mai này! Đừng
buồn nhá!
- Dạ?
- Anh ko bao giờ bỏ rơi em đâu! Ko bao giờ để em còn phải
sợ sự cô đơn nữa. Với anh em rất quan trọng. Thiếu em anh ko thể sống đc! Em ko
phải là đồ bỏ đi biết chưa! – Cái siết chặt từ đôi tay mềm của cô ấy, và trong
gió lại vang lên lời thì thầm: “Nhớ nhé anh!”
Chap 50 - Người bạn mới !
- Anh! Em đã đăng kí học lớp dạy nấu ăn của khách sạn Phương Đông rồi!
-
Học nấu ăn?
- Ừ! Em muốn kiếm việc làm!
- Anh ko hiểu!
-
Hì, sau khoá học 3 tháng, nếu học tốt họ sẽ nhận mình vào làm luôn. Mỗi
khoá có 3 suất đó! Em sẽ cố gắng!
- Liệu đc ko? Anh thấy…
-
Em ko có khả năng chứ gì? Ko đc khinh thường em nghe! Em sẽ cố gắng!
Nếu ko đc thì cũng ko sao, ở nhà nhàn rỗi, anh đi làm suốt, em đi học
chỡ đỡ buồn, với lại về còn nấu cơm ngon cho anh nữa chứ!
- Ừ!
Gìơ thì anh thấy đc rồi đó!
- Hì, nhưng anh phải cho em đóng
tiền học. Hơi mắc một tí đó.
- Chỉ cần em thích và chuyên tâm
học là đc!
- Em hứa! Hì hì…
Thế là cô vợ tôi cuối cùng cũng tìm được niềm vui cho mình. Cô ấy học
hăng say lắm. Dù những ngày đầu quả là gian nan với cô ấy.
-
Anh ơi! – Cô ấy phụng phịu sau ngày đầu tiên đi học. – Em phải đền tiền
vì đánh vợ hai cái bát và một cái đĩa. – Cái này tôi biết mà, đánh vỡ
là sở trường của cô ấy.
Ngày thứ hai, ko khá hơn là mấy, nhưng cô ấy lại có niềm vui khác.
-
Hôm nay em ko làm vỡ cái gì, nhưng lại bị dao cứa vào tay. – Cô ấy chia
ngón tay bị băng tướng, hơi nhìn thấy vết máu rỉ.
- Trời, cắt
vào tay có sâu ko?
- Cũng sâu! Nhưng ko sao!
- Lại còn
ko sao!
- Hì, nhờ đó mà em quen đc một người bạn.
- Bạn
à vậy thì tốt. Cô ấy băng tay giùm em à?
- Ừ, nhưng ko phải là
cô mà là anh!
Vợ tôi đã bắt đầu quen dần với công việc học nấu ăn. Cô ấy học cũng rất nhanh. Bản tính cô ấy thông minh mà. Thể hiện qua mấy món cô ấy học đem về nấu mời tôi ăn thử. Tuy kĩ thuật vẫn còn kém xa nhưng những món cô ấy nấu cũng có vị và đặc trưng riêng của món. Gìơ cô ấy đã có thêm một người bạn, anh ta tên là Huy, hơn cô ấy có 4 tuổi thôi, nghe cô ấy kể có vẻ anh chàng cũng đẹp trai, ờ thì cũng trẻ hơn tôi nhiều nữa. Tuy vậy tôi vẫn vui vì cô ấy có thêm bạn cũng tốt, anh chàng cũng có vẻ tốt bụng và một điều nữa là anh ta biết Thanh Mai đã có chồng rồi. Thế là coi như dập tắt một nửa hy vọng nếu như anh chàng có ý muốn cưa cẩm cô nàng của tôi.
- Chồng ơi! – Nằm ôm tôi trên giường, cô ấy khẽ thủ thỉ. – Anh Huy mời
em mai đi cùng anh ấy đến dự khai trương khách sạn mới của nhà anh ấy.
-
Bạn bè thì đến chúc mừng cũng đc!
- Anh ko ghen à?
-
Ghen gì? Trừ khi em mà có ý với anh ta. Biết chưa.
- Hì, biết
rồi! Của riêng mỗi chồng thôi!
Sáng sớm đã thấy vợ mình dậy chuẩn bị.
- Mấy giờ đi mà dậy sớm
thế em?
- Anh Huy bảo 7giờ đã qua đón rồi.
Đúng 7giờ, chiếc ô tô màu trắng mới cóng, mà tôi cũng chẳng để ý là nhãn hiệu gì nhưng có vẻ hơn hẳn con SANTAFEB màu đen của tôi, đã đỗ trước cửa nhà. Thanh Mai chạy ra mở cửa và mời cậu ta vào nhà. Tôi phải công nhận là thằng nhóc quá đẹp trai và lịch thiệp. Vừa nhìn thấy tôi, cậu ta liền nở nụ cười chào. Cậu ta có nụ cười phải nói là hút hồn người đối diện. Đó là một nụ cười vô cùng thân thiện và cực duyên. Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn tự tin về vẻ bề ngoài của mình, giờ đem so với thằng nhóc thì đúng là tôi thua xa. Tự dưng tôi lại có cảm giác là mình đã già.
Chào hỏi tôi xong, Huy xin phép đưa Thanh Mai đi. Vợ tôi mặc chiếc váy hai dây in hoa, đi đôi cao gót xanh nhẹ nhàng. Trông cô ấy thật xinh đẹp và duyên dáng. Nhìn dáng hai người họ đi ra cổng, bất chợt tôi có cảm giác, họ là một đôi rất đẹp! Ôi ko thể thế đc! Tôi rùng mình!
$pageOutMàn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét