![]() |
Con Dâu Nhà Giàu - Chương 161 - 165 |
Con Dâu Nhà Giàu - Chương 161 - 165
Chap 161 - Kế hoạch
Chu Thiến lặng lẽ tỉnh lại, phát hiệnmình đang nằm trong một nhà máy bỏ hoang, hai tay hai chân đều bị ngườitrói chặt. Chu Thiến giật giật, dây thừng thực sự rất chặt, cô giãy vàilần mà đã thở hồng hộc nên cũng đành thôi. Cô kiểm tra lại người mình,may mà ngoài đầu hơi choáng thì cũng không có gì bất ổn, còn có thể cảmnhận được thai đạp, con hẳn là không sao. Chu Thiến thở phào nhẹ nhõm
Chu Thiến nhìn quanh, nơi này diện tíchrất lớn, khắp nơi đều là rỉ sắt tro bụi, dầu mỡ đầy đất, góc nhà mạngnhện giăng đầy, xem ra đã lâu không có người đến. Mà đám người áo đenkia chẳng biết là đã đi đâu nhưng có thể nghe được loáng thoáng tiếng đi lại bên ngoài, hẳn là đang canh giữ ở bên ngoài
Chu Thiến giờ đã hiểu, mình bị bắt cóc.Trước kia xem TV thường thấy cảnh người nhà giàu bị bắt cóc tống tiềnchỉ là không ngờ tình huống cẩu huyết này lại có ngày xảy ra với mình
Người bị trói thường có hai kết cục, mộtlà bọn cướp nhận được tiền rồi được thả đi, một loại khác thì là con tin bị giết. Nghĩ vậy, lòng Chu Thiến run lên, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫmlưng áo. Có lẽ là cảm nhận được sự sợ hãi của mẹ mà thai nhi trong bụngcũng đạp đạp vài cái
Chu Thiến hít thật sâu, tự an ủi mình:đừng sợ đừng sợ, Hi Thành nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, HiThành nhất định sẽ đến cứu hai mẹ con, bọn họ sẽ bình an trở về. Cô nóiđi nói lại câu đó vài lần như đang an ủi mình và an ủi con. Dần dần, cảm xúc của cô cũng bình ổn trở lại, thai nhi trong bụng cũng trở nên yêntĩnh lại
Nhưng lúc này, một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên như đâm vào màng tai cô khiến cô lại kinh hoảng
- Thiệu Lâm, tôi thực sự bội phục cô, đối mặt với tình huống này mà vẫn có thể bình tĩnh được như vậy,không làm ầm không gây rối
Giọng nói quen thuộc này khiến Chu Thiếnvội ngẩng phắt lên mà nhìn thẳng về nơi phát ra tiếng. Lòng cô dâng lêncảm giấc không lành
Vừa dứt lời, Văn Phương bước ra khỏichiếc máy hỏng, cô ta mặc bộ quần áo đỏ như máu càng khiến sắc mặt táinhợt. Cô ta cười cười nhìn Chu Thiến rồi lại quét mắt về phía bụng ChuThiến, vừa nhìn đến bụng cô thì vẻ mặt lại trở nên cực kì phẫn hận.
Tim Chu Thiến thắt lại, cô gắt gao nhìn Văn Phương, trầm giọng nói:
- Văn Phương, thì ra là cô
Nếu là bọn cướp bình thường thì có lẽ cô còn có hi vọng sống nhưng lại là Văn Phương…
Chu Thiến nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Văn Phương mà tim như chìm xuống đáy vực.
Văn Phương cười dài lanh lảnh như tiếngquỷ kêu khiến người ta dựng đứng lông tóc. Cô ta đi đến bên Chu Thiến,từ cao nhìn xuống cô, cô ả nhếch môi cười, khóe môi co rúm lại khiếnkhuôn mặt cô ta càng trở nên đáng sợ.
- Thiệu Lâm, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nằm trong tay tôi đúng không. Còn nhớ trước kia cô đối xửvới tôi thế nào không
Vừa dứt lời, Văn Phương đã vung tay tát Chu Thiến.
Mặt Chu Thiến bị cô ta tát mà lệch qua một bên, gò mà trắng nõn nhất thời ửng đỏ
Văn Phương ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt cô nói:
- Ai ôi, nhìn khuôn mặt đáng yêuchưa này, vừa khẽ chạm vào đã đỏ rồi. Triệu gia chăm cô như chăm bảobối, chăm cô cả người cao quý, giờ lại còn mang thai…
Nói xong vuốt bụng Chu Thiến, ánh mắt lóe ra tia oán hận.
Chu Thiến không khỏi run lên, quát:
- Đừng chạm vào tôi!
Nói xong lùi về phía sau, tựa vào cạnh tường
Văn Phương đắc ý cười:
- Thiệu Lâm, cô sợ à? Vì sao không van xin tôi? Có khi cô van xin tôi thì tôi sẽ thả cô đấy
Nói xong lại cười rộ lên như kẻ tâm thần
Chu Thiến rất muốn chửi ầm lên nhưng côbiết lúc này Văn Phương đang trong cơn điên, nếu chọc giận cô ta chỉ sợmình và con sẽ bất lợi. Cho nên cô vội lấy lại tinh thần, không tỏ vẻ sợ hãi trước mặt cô ta, chỉ cắn môi lạnh lùng nhìn cô ả mà không nói gì
Văn Phương cười một hồi, thấy mình khiêukhích nhưng không được đáp lại, cũng không thấy Thiệu Lâm sợ hãi van xin như dự định thì cảm thấy vô vị
Nhưng cô ta hao hết tâm tư bắt Thiệu Lâm đến thì sao chịu bỏ qua dễ dàng thế được
- Thiệu Lâm, cô hạnh phúc thậtđấy. Tôi xem TV thấy cô và Triệu Hi Thành tay nắm tay như hoàng tử, công chúa trong truyện cổ tích. Giờ cô lại có thai, cuộc sống hạnh phúc,hoàn mỹ quá nhỉ?
Nhắc tới đứa trẻ, giọng Văn Phương lại trở nên sắc nhọn.
- Nhưng vốn dĩ những thứ này đềulà của tôi. Hi Thành yêu tôi, ngày nào anh ấy cũng ở bên tôi! Cô chỉ có danh phận, trong lòng Hi Thành cô chả là gì hết. Tôi còn có con với Hi Thành, chúng tôi vốn sẽ là một gia đình hạnh phúc. Là cô, là cô cướpđi Hi Thành, là cô cướp đi hạnh phúc của tôi. Là cô hủy hoại cuộc sốngcủa tôi
Văn Phương đứng lên gào lớn, cảm xúc kích động mà điên cuồng, tóc như mớ cỏ khô xõa tung, cô ta chỉ vào ChuThiến, mắt lóe ra tia sang ác độc:
- Chính là cô! Mọi chuyện đều là do cô tạo thành. Là cô hủy hoại tôi
Chu Thiến nhìn Văn Phương như kẻ điên,hơi thở dần trở nên dồn dập, phải cãi nhau với người điên sao? Kết quảchỉ là phí công, đáng sợ. Cô không khỏi dịch về phía sau, hoảng sợ nhìncô ta chằm chằm
- Cô hủy hoại tôi, cô lại sốngcuộc sống hạnh phúc. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế. ThiệuLâm, cô nghĩ rằng tôi sẽ trơ mắt nhìn các người hạnh phúc sao?
Ánh mắt cô ta đột nhiên nhìn về phía bụng Chu Thiến:
- Nhìn cô sinh con cho Hi Thành
Đột nhiên mặt cô ta đỏ lên như là dùng hết sức mà hét:
- Cô đừng mơ! Cô đừng mơ! Tôi không có được thì cô cũng đừng mong có được
- Điên rồi… điên rồi…
Chu Thiến nhìn gương mặt đáng sợ kia củacô ta mà không nhịn được khẽ nói. Giờ cô rất sợ,nay Văn Phương hoàn toàn là kẻ điên, hoàn toàn mất trí. Nếu chỉ có mình cô thì cô không sợ nhưng cô đang mang thai, sắp sinh con, chuyện cô sợ nhất chính là Văn Phươngsẽ làm hại đứa con của cô. Giờ tay chân cô đều bị trói chặt, ngay cả bảo vệ bản thân cũng không thế chỉ đành co người lại, cố giấu bụng đi
- Đúng, tôi là kẻ điên đó! Nếu cô sống cuộc sống như tôi thì cô cũng thành kẻ điên mà thôi
- Không, tôi sẽ không sống giống như cô
Cô vĩnh viễn sẽ không đi cướp chồng người khác, sẽ không mang thai với chồng người khác, đường là do tự mìnhchọn, chưa bao giờ có ai ép buộc cô ta hết. Nhưng những lời này ChuThiến sợ sẽ khiến cô ta giận dữ nên cũng không nói ra.
- Đúng, cô ngậm trong miệng khóa vàng, từ nhỏ sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, đương nhiên sẽ không đến mức như tôi…
Giọng cô ta đột nhiên hạ thấp lại, giọngnói chất chứa sự hối tiếc, tự thương thân. Bỗng nhiên cô ta lại rùngmình, cả người run run. Cơ mặt cô ta co rúm lại, như quỷ dữ khủng bố.Chu Thiến không biết cô ta thế nào, chỉ đứng đó sợ hãi nhìn cô ta
Văn Phương run run lấy trong túi áo ramột ống tiêm, sau đó cởi áo khoác, vội vã kéo tay áo lên để lộ ra cánhtay xương xẩu đầy gân và mạch máo. Cô ta coi như không thấy gì, chỉ vộivã tiêm vào mạch máu, đẩy chất lỏng bên trong vào thì mới trầm tĩnh lại, tựa vào tường. Dần dần, cô ta hết run, vẻ mặt đầy sự thỏa mãn.
- Văn Phương, cô nghiện thuốc phiện!
Chu Thiến kinh ngạc nhìn cô ta, thực sự không thể tin vào những gì đã thấy
Văn Phương nhắm mắt lại như đang hưởng thụ điều gì đó, vẻ mặt tái xanh, đáng sợ vô cùng
Một lát sau, cô ta mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Chu Thiến, ánh mắt trống rỗng:
- Cô biết tôi sống cuộc sống thếnào không? Tôi bị cô cướp đi mọi thứ, hơn nữa sau này cũng không thểsinh con! Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ có thể dùng rượu gây mê chính mình, dần dần, tôi quen với một băng đảng, tôi tìm được thứ khiến tôi thoảimái
Cô ta giơ ống tiêm trong tay ra, chất lỏng còn sót lại dưới ánh sáng từ cửa sổ mà lóe ra tia quỷ dị.
- Đó chính là thứ tốt nhất trênđời. Nó giúp ta vượt qua những ngày đau khổ, giúp tôi kiên trì đến bâygiờ, giúp tôi có cơ hội báo thù cô.
Nói xong, mắt cô ta chợt lóe lên đầy sựâm trầm, cô ta chậm rãi đi tới gần Chu Thiến, vừa kéo hai bên tay áo lên để lộ ra hai cánh tay đầy vết tiêm chích:
- Nhìn thấy không, tôi sống những ngày như thế đó. Tôi tiêu hết tiền Hi Thành cho, bất đắc dĩ mà phảilàm việc cho bọn họ. Cô biết tôi đau khổ thế nào không? Cô biết tôi phải khóc bao nhiêu, chịu đựng bao nhiêu không, mà cô thì sao? Cô ở trongbiệt thự hưởng thụ sự yêu chiều của Hi Thành, giúp Hi Thành sinh con.Thiệu Lâm, cô khiến tôi thế này thì bảo tôi sao cam tâm? Đổi lại là cô,cô sẽ bỏ qua cho người đã hủy hoại mình sao?
Chu Thiến nhích đi, cố gắng cách xa cô ta một chút. Giờ cảm xúc của Văn Phương thực không ổn định, tranh cãi vớicô ta là hành động ngu xuẩn nhất, cô dùng giọng nói nhẹ nhàng để tránhkích thích đến cô ta:
- Văn Phương, cô bình tĩnh mộtchút, giờ đâu phải đã hết hi vọng, cô có thể cai nghiện, tôi có thể giúp cô, cô thả tôi ra, nhân lúc chuyện chưa trở nên rắc rối, cô ta tôi ra,tôi giúp cô cai nghiện, tôi đưa cô đến trại cai nghiện tốt nhất, cònsống là còn hi vọng
- Ha ha, hi vọng? Tôi nghiện nặng lắm rồi, hết hi vọng rồi! Thiệu Lâm, tôi nói cho cô, tôi không sợ làmto chuyện, chuyện đến nước này thì tôi sợ gì nào. Chẳng qua chỉ là cáimạng tàn, chỉ cần hại được các người, chỉ cần các người cũng thê thảmnhư tôi thì có gì mà sợ. Chuyện càng lớn càng hay, tôi sợ gì chứ
Chu Thiến nhìn khuôn mặt dị dạng của cô ta mà da đầu run lên:
- Văn Phương, cô bắt tôi đến đây làm gì?
- Tôi bắt cô, hahaha
Văn Phương lại cười như con tâm thần:
- Tôi còn chưa có khả năng đóđâu, là Phong ca của chúng tôi bắt cô đến. Biết đại ca của chúng tôi làm ăn chuyện gì không?
Lòng Chu Thiến toát mồ hôi lạnh cô không đáp mà chỉ cảnh giác nhìn Văn Phương:
- Đại ca mua bán thuốc phiện, làm ăn rất lớn. Chỉ là gần đây cảnh sát quá gắt gao, có một mớ hàng hóakhông thể nào vận ra ngoài
Nói đến đây, Văn Phương cười quỷ dị rồi tiếp:
- Vì thế tôi hiến kế với đại ca,nếu giấu hàng trong kho của Triệu gia thì sẽ dễ dàng vận chuyển rangoài. Đại ca nói, đó là chuyện tốt nhưng sao Triệu gia chịu phối hợp,vốn là không thể nào
Văn Phương thuật lại lời Phong ca, học theo giọng điệu của hắn ta, vẻ mặt âm trầm vô cùng
- Tôi lại nói, nếu anh có thểkhống chế thứ quý nhất của Triệu gia trong tay thì Triệu Hi Thành sẽnghe lời anh. Đại ca lại hỏi: cái gì là quý nhất Triệu gia
Nói đến đây,Văn Phương vươn bàn tay gầy guộc như củi khô mà vuốt mặt Chu Thiến rồi cười khanh khách:
- Tôi vội nói cho đại ca, thứ quý nhất Triệu gia chính là một người phụ nữ có thai. Thiệu Lâm, chẳng phải chính là cô sao! Hahaha…
Tim Chu Thiến như bị kim đâm, cô liều lĩnh kêu:
- Văn Phương, cô bị điên rồi! Cô muốn Hi Thành vận chuyển thuốc phiện? Cô sẽ hại chết Hi Thành!
Văn Phương hung hăng lườm cô một cái:
- Thiệu Lâm, cô nên tự lo chomình đi. Cô cho rằng Hi Thành sẽ thực sự không tiếc bản thân vì cô sao?Cô cho rằng cô thực sự quan trọng thế sao? Tôi sẽ cho cô thấy, tronglòng anh đấy, địa vị của tôi cao hơn cô cỡ nào. Hi Thành sẽ không đồngý. Vận chuyển ma túy là tội lớn, bị bắt nhất định sẽ tử hình, dù có baonhiêu tiền cũng không thể thoát chết. Hi Thành biết rõ điều này, anh ấysẽ không chết vì cô đâu. Cô chờ bị anh ấy vứt bỏ đi, giống tôi này, bịanh ấy vứt bỏ không thương tiếp
Sau đó, cô ta lạnh lùng vuốt bụng cô, cười lạnh:
- Sau đó, tôi sẽ cho cô từ từ hưởng thụ giống tôi. Có phải là rất vui không. Dù sao tôi cũng rất vui, hahaha…
Văn Phương đứng lên, đứng thẳng người nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý:
- Cô cứ từ từ mà đợi vận mệnh bi thảm như tôi đi. Thiệu Lâm, là bạn bè, tôi thực sự cũng không nỡ đâu! Haha…
Cô ta vừa cười vừa đi ra ngoài
Chờ Văn Phương đi rồi, Chu Thiến nhìnquanh phòng, vội suy tính, giờ cô rất lo lắng, ngay cả sự lo lắng chobản thân cũng bị nỗi sợ này áp chế. Không được, nhất định không thể đểbọn họ uy hiếp Hi Thành, mình phải nghĩ cách trốn đi, không thể chờ mọichuyện xảy ra được.
Trước tiên phải cởi trói mới được. Cônhìn trên đất thấy có một miếng sắt, vội nhích ra mà nhặt lên, miếng sắt đầy rỉ sét, cô lau lên quần áo rồi cẩn thận cọ vào dây thừng. Trong tvnhìn người ta cọ lên dây thừng chỉ hai ba lần là đã đứt, không ngờ trong thực tế lại khó khăn đến vậy. Chu Thiến vừa nghĩ vừa cắn răng cọ, tay ở sau lưng mắt không nhìn được, chỉ có thể làm bằng cảm giác. Đến cả nửanày, nghỉ ngơi vài lần mới cọ đứt dây thừng. Chu Thiến toát mồ hôi đầmđìa
Gỡ đứt được dây thừng trên tay, lại tháodây thừng ở chân, xoa xoa cổ tay cổ chân bị trói rồi mới chậm rãi đứngdậy. Cô nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có một đường ra duy nhất là cánhcửa lớn kia, cô cẩn thận rón rén đi tới đó
Đi tới cửa, lén nhìn trộm ra bên ngoài,ngoài cửa có mấy kẻ áo đen đứng canh quay lưng lại đây. Văn Phương cùngvài người đang đứng bên ngoài một phòng khác, có lẽ Phong ca nào đó đang ở trong
Từ nơi này trốn ra là không thể! ChuThiến thờ dài, lùi lại về phía sau. Song cửa sổ rất lớn, thủy tinh đã bị đập nát, cô mở cửa sổ ra, nhìn chiếc song sắt rỉ sét mà ngẩn người. Côtừng xem TV thấy có người dùng quần áo cọ đứt song sắt mà chạy trốnnhưng giờ đừng nói cô không có sức, có sức thì … cô cúi đầu nhìn bụngbầu của mình…
Chu Thiến nhìn ra cửa sổ, bốn phía làđồng không mông quạnh, muốn vứt giấy cầu cứu cũng không được. Chỉ có ởphía xa xa có một tòa nhà cao tầng, bên tường sơn chữ “Thiên Hưng” rấtto. Quá xa, dù gọi to cũng chẳng có ai nghe thấy, hơn nữa, người bênngoài sao để cô kêu lớn được được? Nếu lại như lần trước lấy thuốc mêđánh mê cô đi thì càng phiền, chẳng biết gì chỉ đành để bọn họ sắp xếp,hơn nữa thuốc mê sợ còn có ảnh hưởng xấu đến thai nhi
Chu Thiến lòng nóng như lửa đốt, chẳng lẽ mặc kệ bọn họ dùng mình uy hiếp Hi Thành sao? Cô có thể khẳng địnhchắc chắn Hi Thành sẽ rất lo lắng cho mình, nếu đám người này dùng thủđoạn thì chưa biết chừng Hi Thành sẽ đồng ý! Không có lý do gì hết, côtin chắc anh sẽ không buông tay cô
Mà niềm tin này càng khiến cô nóng lòng
Cô ngồi xuống, tự an ủi mình đừng hoảngloạn, có lẽ Hi Thành sẽ tìm được chỗ cô trước mà cứu cô ra, như vậy sẽchẳng sợ bị ức hiếp nữa
Ánh sáng bên ngoài càng lúc càng tối, cũng muộn rồi, nhiệt độ dần lạnh xuống.
Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ bênngoài xưởng, Phong ca đang cùng vài người thương lượng chuyện này, VănPhương và mấy người phụ nữ khác đang ngồi cùng nhau.
Phong ca nói:
- Ngày mai lại gọi điện cho Triệu gia đi, cứ để bọn họ lo lắng một đêm đã thì mai mới dễ dàng đồng ý
Một người áo đen nói:
- Phong ca nói rất có lý, trongbụng người đàn bà đó là đích tôn nhà Triệu gia, bọn họ vì sự an toàn của hai mẹ con nhất định sẽ đồng ý với mọi chuyện của chúng ta
Phong ca cười đắc ý:
- Có một là có hai, chỉ cần lầnnày bọn họ đồng ý thì chẳng khác nào đã lên thuyền của chúng ta, về sauchúng ta chuyển hàng có Triệu gia làm hậu thuẫn, chuyển ra nước ngoàicũng được
Nói xong nhìn Văn Phương bằng ánh mắt tán thưởng:
- Lần này đều là công của Văn Phương, về sau mọi người buôn bán có lời sẽ không quên phần của cô em
Văn Phương bên ngoài cười ngọt ngào:
- Cảm ơn Phong ca
Nhưng trong lòng lại cười lạnh, mày đừngmơ! Loại người như Triệu Hi Thành sao có thể vì một người đàn bà mà hisinh bản thân mình, cho dù là con thì loại người như anh ta còn sợ thiếu người sinh con cho sao? Để ý mới là lạ! Chẳng qua tao lợi dụng mày đểxử lý Thiệu Lâm thôi, chờ Triệu gia từ chối rồi mày chắc chả giữ ngườilàm gì nữa đâu. Đến lúc đó tao sẽ từ từ xử lý nó để giải hận
Phong ca hoàn toàn không biết tính toánnày của cô ta, hắn ta và đám đàn em thương lượng một hồi, sau đó nghihoặc nhìn về phía nhà xưởng nói:
- Người phụ nữ kia hay thật, tỉnh lại lâu như vậy mà không gây lộn gì, giảm bớt việc cho chúng ta rồi!Xem ra phụ nữ nhà giàu vẫn có sự khác biệt một chút
Ban đầu bọn chúngđã tính nếu con tin gây rối thì sẽ bịt miệng cô lại, hoặc không thì đánh thuốc mê, giờ thấy hẳn là không cần
- Ăn cơm trước đi, Văn Phương, cô ăn xong đưa đồ ăn cho người đàn bà kia, cô ta mang thai, chúng ta cònphải dựa vào cô ta để thương lượng điều kiện với Triệu gia, đừng để côta xảy ra chuyện gì!
Văn Phương không cam lòng nói:
- Biết rồi!
$pageOut $pageInChap 162 - Manh mối
Biệt thự Triệu gia vô cùng bi thảm
Những người bị thương nặng đều đã đưa đến bệnh viện, những người bị thương nhẹ thì ở nhà cho bác sĩ xử lý
Triệu Hi Tuấn nhận được tin cũng vội vã quay về, lòng lo lắng chẳng kém một ai
Mọi người đều ngồi trong đại sảnh, mắtchăm chú nhìn chiếc điện thoại. Triệu Hi Thành ngồi ở ngay bên cạnh,điện thoại vừa kêu là anh sẽ nghe máy
Reng reng reng!
Tiếng điện thoại vang lên thanh thúytrong căn phòng rộng yên ắng như kích thích thần kinh mọi người! TriệuHi Thành vội nghe máy:
- Alo!
Vẻ mặt anh đầy lạnh lùng nhưng cũng đầy sự chờ mong, mọi người đều lo lắng mà nhìn anh
Nhưng một lát sau, sắc mặt anh dần trầm lại:
- Ngại quá, cô ấy không ở đây, tôi sẽ nhắn lại
Anh thất vọng cúp máy nói với mọi người:
- Là bạn của Thiệu Lâm…
Triệu phu nhân cuối cùng không chịu nổi, lo lắng nói:
- Cũng sắp đến đêm rồi, sao bọnhọ còn chưa gọi điện đến đòi tiền chuộc? Thiệu Lâm trong tay bọn họkhông biết thế nào nữa, những người này còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ khôngmuốn tiền sao?
Nói tới đây, Triệu phu nhân lại rơi nướcmắt. Khó khăn lắm mới có cảnh ga đình quây quần vui vẻ, Thiệu Lâm cũngsắp sinh cháu nhưng sao giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Vì sao nhàmình lại gặp nhiều gian nan như vậy?
Triệu lão gia ngồi bên cạnh bà, vỗ vỗ vai vợ, thở dài an ủi:
- Những người này không đơn giản, bọn họ đang chơi đòn tâm lý với chúng ta, làm cho chúng ta sốt ruột như vậy mới dễ đáp ứng yêu cầu của bọn họ
Triệu Hi Tuấn nói:
- Vì sao chúng ta không báo cảnh sát? Có lẽ cảnh sát sẽ có cách chưa biết chừng?
Triệu Hi Thành nói dứt khoát:
- Không được! Không được báo cảnh sát! Chúng ta không thể làm chuyện mạo hiểm, vạn nhất bị bọn họ pháthiện, Thiệu Lâm sẽ gặp nguy hiểm
Triệu Quốc Xương cũng nói:
- Đúng thế, chỉ cần mẹ con Thiệu Lâm bình an thì bao nhiêu tiền cũng chẳng là gì
- Chỉ cần bọn họ mở miệng, chúngta lập tức sẽ trả tiền, người trong tay bọn họ chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn khác sao? Làm sao phải rắc rối như vậy, giờ thời tiết lạnh thếnày, chẳng biết buổi tối bọn họ có chăm sóc Thiệu Lâm cẩn thận không,bụng Thiệu Lâm lớn như vậy, hành động không tiện…
Triệu phu nhân vừa khóc vừa nói như phát tiết sự lo lắng trong lòng
- Được rồi!
Triệu lão gia không nhịn được quát:
- Mọi người đã lo lắng lắm rồi, bà còn muốn mọi người lo lắng hoảng sợ hơn sao?
Những lời của Triệu phu nhân nhưng cắmthêm đinh vào lòng Triệu Hi Thành, anh đã vô cùng lo lắng sợ hãi, nhữngcảm xúc này dày vò anh nhưng anh phải cố gắng giữ bản thân không rốiloạn. Anh phải bình tĩnh để ứng đối với mọi tình huống nhưng đầu óc lạivô cùng lộn xộn như có hàng vạn con ngựa nhảy chồm, lại như bị búa tạđánh vào, đau đớn không thể chịu nổi
Anh đứng lên, anh cảm thấy không thể cứchờ đợi như vậy, sự đau khổ này sớm muộn cũng khiến anh phát điên. Anhđi ra ngoài đến sân trước, gió lạnh từng đợt thổi lên người anh khiếnanh thoáng run lên nhưng cảm giác này lại khiến sự lo lắng trong anh dịu lại một chút. Anh nhìn góc vườn yên tĩnh, từng ngọn cỏ nhành hoa, từnggốc cây hòn đá ở đây đều rất quen thuộc. Tại nơi này, Thiệu Lâm từng nắm tay anh tươi cười xinh hơn ánh trắng, cô thì thầm vào tai anh, dịu dàng dựa đầu vào vòm ngực anh. Ở nơi đây, anh từng nắm tay cô tản bộ, nghecô kể hôm nay bé cưng đạp bụng bao nhiêu lần, nghe cô kể đã làm gì. Sựyên tĩnh, ấm áp đó là những tháng ngày vui vẻ nhất đời anh. Ở đây, côtừng cười nói với anh, cả đời sẽ không rời xa…
Giờ anh đang ở đây nhưng Thiệu Lâm, em đang nơi đâu…
Anh lấy di động gọi cho Lý Thêm, sau khigặp chuyện không may, anh đã dặn Lý Thêm giúp mình điều tra chuyện nàynhưng mãi đến giờ Lý Thêm vẫn chưa báo lại tin gì cho anh. Anh thực sựkhông chờ được nữa
Điện thoại được kết nối
- Lý Thêm có tin gì chưa?
Đầu bên kia, giọng Lý Thêm rất nghiêm túc:
- Sếp Triệu, thời gian thực sựquá gấp, đối phương làm việc cẩn thận hoàn toàn không điều tra được. Tôi cảm thấy đối phương làm chuyện này kín kẽ như vậy chỉ sợ không phải tổchức bình thường, thế lực của bọn họ chỉ sợ là còn lớn hơn tưởng tượngcủa chúng ta nhiều.
Nghe Lý Thêm nói đến giờ còn chưa có tin tức thì Triệu Hi Thành mất kiên nhẫn gào to vào điện thoại:
- Tôi mặc kệ bọn họ thế lực cỡnào, anh phải hết sức điều tra ra cho tôi. Điều động mọi mối quan hệ của anh đi, tốn bao nhiêu tiền cũng được. Nhất định phải mau chóng điều tra cho tôi
- Vâng vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức
Triệu Hi Thành cúp máy, lòng lo âu vô cùng, lại dùng sức đánh vào gốc cây bên cạnh.
Bàn tay anh chảy máu…
- Anh làm gì vậy!
Triệu Hi Tuấn đi đến bên Hi Thành, anh ở trong phòng khách nghe tiếng anh cả hét lớn thì vội ra xem, vừa vặn nhìn thấy cảnh này
Triệu Hi Tuấn nhìn bàn tay đầy máu của anh mà hoảng sợ:
- Mau gọi bác sĩ đến băng bó đi anh!
Triệu Hi Thành vẫy vẫy tay, suy sụp nói:
- Anh không sao, so với những gì Thiệu Lâm phải chịu đựng thì vết thương này có là gì?
Dưới ánh trăng ảm đạm, sắc mặt anh trắng bệch, lông mày nhíu chặt
Triệu Hi Tuấn vỗ vỗ vai anh mình:
- Chị dâu sẽ không sao đâu! Bọn họ muốn tống tiền, trước khi nhận được tiền sẽ không làm hại chị ấy đâu
Triệu Hi Thành ngẩng đầu, ánh mắt đầy sợ hãi:
- Nhưng sau khi nhận được tiềnthì sao? Rất nhiều trường hợp bọn cướp lấy tiền giết con tin! Nếu khôngnhanh chóng tìm được Thiệu Lâm thì sao anh yên tâm được?
Anh nắm chặt tay Hi Tuấn:
- Hi Tuấn, anh không dám nghĩ, nếu Thiệu Lâm có chuyện gì? Nếu cô ấy có chuyện gì…
Giọng anh nghẹn ngào, cuối cùng không nói nên lời, suy nghĩ này khiến anh đau lòng không thể thở nổi.
- Không đâu, không đâu… chị dâu là người phụ nữ tốt… sẽ không sao…
Triệu Hi Tuấn khẽ nói như đang an ủi anhmình, cũng như đang tự an ủi chính mình. Anh nhớ tới lúc cô tạo hình cho mình trong căn nhà trọ chật hẹp, chiếc gương sáng ngời chiếu rõ khuônmặt dịu dàng, miệng cười như hoa của cô đang lặng lẽ nhìn mình… MắtTriệu Hi Tuấn nóng lên, vội quay đi.
Chị dâu, bao nhiêu người lo lắng cho chị như vậy, xin chị, xin chị hãy bình an trở về.
Giờ Chu Thiến đang lui vào một góc, bêncạnh là bát cơm, vừa rồi là Văn Phương mang cơm vào, thấy cô đã cởi dâytrói thì cười lạnh nói:
- Giỏi lắm, nhưng cho dù cô cócởi được dây trói thì cũng trốn không thoái, nghĩ cũng không cần nghĩđâu, nơi này như thùng sắt thôi
Chu Thiến mặc kệ cô ta, chỉ nhận lấy bát cơm trong tay cô ta, nhìn nhìn cảm thấy thức ăn không tệ thì cầm đũa ăn
- Cô còn có tâm tình mà ăn?
Văn Phương kinh ngạc, đổi lại là mình thì sớm đã khóc không còn sức lực, cô ta dựa vào cái gì mà bình tĩnh thong dong như vậy?
Chu Thiến mặc kệ cô ta, nghĩ thầm: đươngnhiên phải ăn, không ăn thì con yêu sẽ đói, hơn nữa ngày mai thế nào còn chưa thể chắc chắn, nếu Hi Thành tới cứu mình thì cũng phải cần có sứcmà chạy nữa
Văn Phương thấy cô mặc kệ mình thì hừlạnh một tiếng rồi bỏ đi. Cô cứ cao ngạo đi, sẽ có lúc cô phải đau đớn,sợ hãi. Nghĩ vậy trong lòng cũng thoải mái hơn chút ít
Ban đêm dần buông xuống, độ ấm cũng dầngiảm, gió lạnh theo cửa sổ thổi vào từng đợt khiến Chu Thiến lạnh run.Cô ôm chặt người nhưng vẫn run lên cầm cập. Không được, cứ thế này nhấtđịnh sẽ bị cảm lạnh
Cô bước tới cửa lớn, buổi tối bọn họ mở một lớp cửa ra nhưng vẫn có người bảo vệ
Cô gõ gõ cửa nói:
- Này, mang chăn đến cho tôi, tôi rất lạnh
Kẻ giữ cửa mất kiên nhẫn nói:
- Ngoan ngoãn ở yên trong đó cho tao, đừng lắm lời
- Nhưng tôi là phụ nữ có thai! Bị cảm lạnh rất nguy hiểm! Cho tôi chăn! Cho tôi chăn!
Chu Thiến lại ra sức đập cửa. Cô đã biếtbọn họ muốn tìm Triệu gia cùng hợp tác, một khi đã vậy thì chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không dám làm gì cô. Như vậy cô đương nhiênphải tranh thủ phúc lợi cho mình, ít nhất phải chăm sóc bản thân, khôngthể để bị lạnh bị đói được
Tiếng động vang đến phòng bọn Phong ca, Văn Phương. Phong ca hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Người kia nhắc lại yêu cầu của Chu Thiến cho hắn ta nghe
Phong ca cười:
- Điểm này là chúng ta sơ sót,đúng là không thể để cô ta bị cảm lạnh được. Mau mang chăn gối đi. Thúvị, con tin can đảm thế này đúng là lần đầu tiên được thấy
Chuyện bắt cóc thế này cũng chẳng phảilần đầu tiên bọn họ làm, những con tin trước kia đều ngoan ngoãn cúiđầu, nhìn cũng không dám nhìn bọn họ lấy một lần, nói chuyện thì càngkhỏi phải bàn, sao có ai giống như cô dám vỗ cửa đưa yêu cầu được
Chu Thiến nhận được chăn cũng không ngạibẩn, quấn chặt quanh người, tựa vào tường mà chợp mắt. Những mạng nhện,tro bụi, dầu mỡ coi như không thấy. Giờ cô là con tin, đương nhiên không thể yêu cầu được ở trong khách sạn, chỉ cần không bị đói lạnh là đã may mắn lắm rồi. Lo lắng hoảng sợ suốt một ngày dài, Chu Thiến mệt mỏi,nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
Đột nhiên có người khẽ gọi cô:
- Thiệu Lâm, Thiệu Lâm…
Chu Thiến mở mắt đã thấy Triệu Hi Thànhđang ngổi xổm bên cạnh mình, gương mặt trong bóng tối không thể nhìn rõnhưng giọng nói này chắc chắn là của anh
Chu Thiến vừa mừng vừa sợ, nhào vào lòng Hi Thành:
- Hi Thành, em biết anh sẽ tìm được em
Triệu Hi Thành cầm tay cô nói:
- Nào, đi theo anh! Anh dẫn em ra ngoài
Chu Thiến đứng dậy đi theo anh nhưng lúchai người sắp rời khỏi thì đèn đột nhiên sáng bừng, một đám người áo đen không biết từ đâu đến vây lấy bọn họ, họng sũng đen ngòm chĩa thẳng vềphía hai người
Triệu Hi Thành đột nhiên đẩy Chu Thiến ra ngoải cửa, lớn tiếng nói:
- Thiệu Lâm, mau chạy đi
Chu Thiến quay đầu lại đã thấy họng sung nhắm thẳng về phía Hi Thành.
Đùng đoàng!
- Hi Thành!
Chu Thiến hét thảm một tiếng rồi bừngtỉnh. Cô thở hổn hển, toát mồ hôi lạnh khắp người. Thật quá đáng sợ!Trong giấc mơ cả người Hi Thành đẫm máu, cảm giác vô cùng chân thật. Côvỗ ngực, hít thật sâu, may chỉ là giấc mộng. May không phải là sự thật.Sợ muốn chết!
- Sao thế, mơ thấy Hi Thành vứt bỏ cô sao? Kêu thảm thiết vậy!
Giọng nói đầy tọc mạch này ngoài Văn Phương thì là ai được?
Chu Thiến ngẩng đầu, thấy Văn Phương vẫnmặc chiếc áo đỏ kia, không hiểu sao, Chu Thiến cảm thấy màu này cực kìgiống máu, giống như cả người tẩm trong máu, giống như trong giấc mơ khi nãy
- Cô xem, cô tốt số ghê! Đến ngay cả làm con tin thì tôi vẫn phải hầu hạ cô. Ăn cơm đi!
Văn Phương mang một bát cháo với hai chiếc bánh bao đặt bên cạnh cô, cười âm hiểm:
- Chăng biết cô còn ăn được mấy bữa, cứ ăn nhiều vào nhé
- Hi Thành sẽ đến cứu tôi
Chu Thiến vừa ăn vừa nói, từ khi biếtmình không phải là do cô ta bắt đến thì Chu Thiến cũng không sợ cô tanhư trước. Nơi này không phải do Văn Phương làm chủ, cô ta vẫn phải nhìn sắc mặt người khác mà thôi.
Văn Phương nghe xong thì biến sắc:
- Cô cứ ở đây mà nằm mơ đi! Chờ Phong ca gọi điện cho Hi Thành! Tôi xem xem Hi Thành có thèm đến cứu cô không!
Chu Thiến không nhịn được, ngẩng đầu nhìn cô ta:
- Văn Phương, chúng ta trước kia thực sự là bạn? Chúng ta lớn lên bên nhau?
Văn Phương ngẩn ra sau đó cúi đầu:
- Chúng ta không phải là bạn, trong mắt mọi người tôi chỉ là nha hoàn của cô thôi
- Tôi không tốt với cô?
Bằng không vì sao Văn Phương lại không hề nể nang mà cướp chồng của Thiệu Lâm, thực sự là bạn bè lớn lên bên nhau sao có thể làm chuyện như vậy? Như cô và Tiểu Mạt, nghĩ còn chẳng dámnghĩ
Văn Phương lại ngẩn ra, Thiệu Lâm giúp cô đến trường, trung học đại học đều là Thiệu Lâm bỏ tiền, quần áo giầydép cũng là Thiệu Lâm mua cho cô. Nhưng là… nhưng là, đó là do cô làmnha hoàn đổi lại! Trong lòng Văn Phương trở nên phiền chán, nhìn ChuThiến hét lớn:
- Cô cho là chút ân huệ này cóthể khiến tôi mang ơn sao? Sở dĩ tôi có ngày hôm nay đều là do cô làmhại! Đều là cô làm hại
Khuôn mặt cô ta tái nhợt lại, cứ lẩm bẩmnhững điều này như đang tự khẳng định niềm tin của mình, dần dần, đôimắt lại trở nên điên cuồng
Chu Thiến nhìn thấy cô ta như vậy thì không nói thêm gì, bất kể là lúc nào, kẻ điên không nên dây
Văn Phương nổi điên một hồi, cuối cùng hung hăng nhìn cô nói:
- Cô đừng nghĩ nhắc đến chuyện trước kia thì tôi sẽ tha cho cô! Tôi nói cho cô, nó càng khiến tôi hận cô mà thôi
Nói xong chạy ào ra ngoài.
Biệt thự Triệu gia
Người Triệu gia một đêm thức trắng, ainấy đều lộ rõ sự mệt mỏi. Triệu Hi Thành ngồi bên chiếc điện thoại, đầutóc hỗn độn tiều tụy. Triệu Hi Tuấn ở bên kia đang khuyên cha mẹ đi nghỉ ngơi một chút, có điện thoại sẽ gọi nhưng hai ông bà cố chấp lắc đầu,chỉ muốn ở đây chờ
Triệu phu nhân nói:
- Nằm trên giường cũng không ngủ nổi, ở đây mẹ mới an tâm hơn chút
Triệu Hi Tuấn còn định dỗ thêm thì điện thoại lại vang
Ánh mắt mọi người đều sáng bừng, mọi mệtmỏi như đều bị quét sạch, ai cũng có cảm giác rằng cú điện thoại nàynhất điện là bọn cướp gọi đến. Triệu Hi Thành thở sâu rồi nhấc điệnthoại:
- Alo!
Giọng nói vẫn cố gắng giữ bình tĩnh
- Là Triệu tiên sinh sao?
Triệu Hi Thành tim đập loạn, khẽ gật đầu với mọi người, mọi người biết là điện thoại của bọn cướp thì vội xúm lại
- Tôi là Triệu Hi Thành.
- Tốt rồi! Triệu tiên sinh, vợcủa anh đang ở trong tay chúng tôi, nếu anh không làm theo lời của tôithì vĩnh viễn sẽ không gặp lại vợ con mình nữa đâu
Giọng nói đầy tàn nhẫn, rất nhiên nhiên là kẻ đường cùng sẵn sàng sống chết.
Giọng Triệu Hi Thành dần trở nên nôn nóng:
- Anh muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ cho các người, chỉ cần các người đừng lại hại vợ tôi
Triệu phu nhân ở bên mắt rưng rưng đẫm lệ, gật đầu liên tục
- Ha ha! Chúng tôi không cầntiền! Chúng tôi cần anh giúp một việc! Nếu anh có hứng thú thì một mìnhđến địa chỉ sau! Đừng báo cảnh sát, nếu không thì vợ con anh thảm đó.
- Chờ đã, tôi muốn xem vợ tôi thế nào, tôi phải xác định xem cô ấy có an toàn không
- Được, tôi gọi cô ta đến nghe điện thoại
- Không được, tôi muốn gặp cô ấy
Điện thoại bên kia yên lặng một hồi mới nói:
- Được, tôi chụp ảnh rồi gửi cho anh
Triệu Hi Thành buông điện thoại, mọi người đều vội vàng nhìn anh:
- Bọn chúng hình như có mục đích khác, bọn họ hẹn con ra bàn bạc
Triệu Hi Tuấn lo lắng nói:
- Liệu có nguy hiểm gì không? Nhỡ bọn họ cũng bắt nốt anh…
Triệu Hi Thành kiên quyết nói:
- Cho dù là nguy hiểm thì anh vẫn phải đi, dù chỉ có một tia hi vọng anh vẫn phải thử
Triệu Quốc Xương lắc đầu:
- Bắt một người là đã có thể đạtđược mục đích, bọn họ sẽ không gây rối đầu, vạn nhất chúng ta báo cảnhsát thì bọn họ cũng đủ phiền toái
Triệu phu nhân nói với Triệu Hi Thành:
- Bất kể bọn họ yêu cầu gì thì con cứ đồng ý đi, đưa Thiệu Lâm về rồi tính
Triệu Hi Thành gật đầu
Chu Thiến đang đi lại trong nhà xưởng thì một đám người đột nhiên xông tới
Cầm đầu là một người đàn ông khoảng 40tuổi, đầu bóng loáng, mặt có sẹo, cổ đeo vòng thô, cả người đầy sát khí. Chu Thiến có cảm giác, người này nhất định là Phong ca! Theo sau hắn ta là một số người mặc áo đen, trong đó có một kẻ cầm máy ảnh. Văn Phươngthì đứng sau bọn họ
Phong ca thấy cô thì cười nói:
- Chồng cô quan tâm cô lắm. Nhấtđịnh muốn tôi chụp hình cô lại gửi cho anh ta thì anh ta mới chịu yêntâm. Chẳng có cách nào cả, cô phối hợp chút nhé
Có lẽ là vì mục đích sắp đạt được nên giọng nói rất khách khí
Vừa dứt lới, ánh mắt oán độc của Văn Phương bắn về phía cô, khóe miệng cười lạnh
Chu Thiến nghe xong lời hắn ta, chợt có một suy nghĩ hiện lên, một chủ ý hình thành, cô nói:
- Được tôi phối hợp, chỉ cần anh sớm cho tôi trở về, chụp ngay ở đây à?
Khi nói chuyện, cô lặng lẽ đi về phía cửa sổ
Phong ca sờ sờ chiếc đầu trọc bóng lưỡng:
- Cô có thể về hay không không phải do tôi, quyền quyết định là trong tay chồng cô
Nói xong quay đầu nhìn người đang cầm máy ảnh nói:
- Chụp ngay ở đây đi, cứ chụp đại mấy tâm cho bọn họ thấy cô ta vẫn an toàn là được
Chu Thiến rất phối hợp, mặc kệ bọn họquay chụp. Phong ca rất vừa lòng, chụp xong thì mang người rời đi, lúcgần rời đi, Văn Phương quay đầu nhìn cô đầy oán hận
Bọn họ đi rồi, Chu Thiến quay đầu lại,nhìn tòa cao ốc phía xa ngoài cửa sổ với chữ “Thiên Hưng” màu đỏ trêntầng cao nhất, trong lòng thầm cầu:
- Hi Thành, nếu anh nhìn được hai chữ này thì có thể tìm ra được đến đây không?
Triệu Hi Thành nhanh chóng nhận được hình ảnh bọn họ gửi dến
Trong clip, Chu Thiến nhìn qua vẫn ổn, ngoài quần áo có hơi bẩn thì không thấy có gì bất thường. Cô còn mỉm cười nói:
- Em vẫn khỏe, con cũng ngoan lắm, không bị đói rét gì cả, mọi người đừng lo
Nhìn đến đây, Triệu phu nhân không nhịn được mà khóc:
- Đứa trẻ ngốc này, ở đó chắc cũng bị dọa chết khiếp mà vẫn sợ chúng ta lo lắng…
Hi Thành vuốt ve gương mặt cô qua màn hình, lòng chua chát khôn cùng, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô.
Đột nhiên, Triệu Hi Tuấn nói:
- Anh cả, anh xem cái gì này?
Một câu này khiến mọi người đều chú ý,nhìn theo tay anh chỉ, chỉ thấy phía sau Chu Thiến có một tòa nhà caotầng, trên cao có hai chữ Thiên Hưng, nếu không nhìn kỹ thì khó mà pháthiện ra được
Triệu Hi Thành kích động nói:
- Có được manh mối này sẽ dễ tìm Thiệu Lâm hơn, anh phải báo cho Lý Thêm.
Hai hôm nay, bọn Lý Thêm như ruồi bọ tìmlung tung, căn bản không có tiến triển gì hơn. Nhưng hôm nay có manh mối này thì tin chắc với thế lực của Lý Thêm thì nhất định có thể tìm đượcThiệu Lâm.
Mọi người đều vui mừng, trong mắt đầy những tia hi vọng. Triệu phu nhân lau nước mắt:
- Hi Thành, con mau đi gọi điện đi, đỡ phải đi tìm bọn họ, tránh được nguy hiểm
Triệu Hi Thành nói với mẹ:
- Không, con vẫn phải đi, nếu con không đi thì bọn họ sẽ nghi ngờ. Nếu bọn họ đổi Thiệu Lâm đến chỗ khácthì sẽ không dễ để tìm được cô ấy. Hơn nữa Lý Thêm tìm người cũng cầnphải có thời gian, con đi gặp bọn họ để kéo dài thời gian, khiến bọn họmất cảnh giác
Triệu Quốc Xương gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
- Nhân tiện xem xem bọn họ là ai
Chuyện bị những người này tính kế, Triệu lão gia vẫn luôn canh cánh trong lòng!
Triệu phu nhân nói:
- Tóm lại, mẹ chỉ mong các con đều bình an!
$pageOut $pageInChap 163 - Nghĩ cách cứu viện
Chiều hôm đó, Triệu Hi Thành đi theo địa chỉ bọn cướp nhắc đến gặp mặt trao đổi. Lúc về, vẻ mặt anh lo lắng vô cùng
Người của Triệu gia đang lo lắng vì sự an toàn của anh, thấy anh bình an trở về thì đều thở phào, sau đó vây đếnhỏi thăm mọi chuyện
Triệu phu nhân sai người hầu pha trà nóng cho Hi Thành rồi cho người hầu lui mới hỏi:
- Sao rồi? Con có gặp Thiệu Lâm không?
Bà nghĩ nơi Hi Thành đến chính là chỗ Thiệu Lâm bị nhốt
Triệu Hi Thành nhấp một ngụm trà lắc đầu:
- Không có, bọn họ hẹn con ở mộtcăn phòng riêng, chỗ đó không phải là nơi có thể nhốt người. Hơn nữa bọn họ còn muốn dùng Thiệu Lâm để uy hiếp chúng ta thì sao có thể để conbiết chỗ Thiệu Lâm được?
Triệu phu nhân cúi đầu:
- Mẹ lo quá nên hồ đồ rồi…
Triệu lão gia nghiêm túc hỏi:
- Rốt cuộc bọn chúng muốn chúng ta làm gì?
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Triệu HiThành càng nghiêm trọng, anh đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt này khiếnai nấy đều rất lo lắng
Triệu Hi Thành nói từng từ từng chữ, giọng lạnh như băng:
- Bọn chúng yêu cầu chúng ta vận chuyển ma túy cho bọn chúng.
- Vận chuyển ma túy
Đến ngay cả Triệu lão gia là người đãquen mọi phong ba cũng có chút hoảng sợ chứ đừng nói đến Triệu phu nhânvà Triệu Hi Tuấn quen sống an nhàn.
Triệu Hi Tuấn mở to mắt, vẻ mặt kinh hoàng, hoảng sợ nói:
- Bọn họ là…
Sắc mặt Triệu lão gia cũng trở nên trắngbệch, ông vốn nghĩ chỉ là bắt cóc bình thường, cho dù bọn cướp thế lựclớn thì cũng chỉ là muốn nhiều tiền nhưng giờ lại liên quan đến ma túythì thực sự là ngoài dự tính của ông. Ai cũng biết chỉ những băng đảngcó thế lực nhất, độc ác nhất, khó bắt nhất mới dây đến ma túy. Da đầuông hơi run lên, cảm thấy mọi chuyện dần vượt khỏi tầm kiểm soát củamình.
Triệu Hi Thành lại nói tiếp:
- Bọn chúng muốn chúng ta giấu hàng của chúng vào kho của chúng ta để tránh công an điều tra
- Không được!
Triệu Quốc Xương quả quyết lắc đầu:
- Chuyện này quyết không thể đồng ý! Một khi bị tra ra thì không chỉ là một nhà chúng ta mà cả Triệu thịcũng coi như xong
Mặt Triệu Hi Tuấn không còn chút máu:
- Cũng may chúng ta còn có chútmanh mối về nơi ẩn thân của chị dâu, chỉ cần cứu được chị dâu thì sẽkhông bị uy hiếp nữa
Triệu phu nhân phụ hoạ theo đuôi:
- Đúng, đầu tiên cứu Thiệu Lâm mới là quan trọng nhất
Bà nhìn Triệu Hi Thành:
- Chẳng phải con đã sai người đi thăm dò sao. Có tin gì không?
- Hẳn là sắp rồi! Lý Thêm làm việc rất chắc chắn, chỉ cần có manh mối thì nhất định có thể điều tra ra! Chỉ là…
Triệu Hi Thành thoáng dừng lại, mày nhăn tít, nhìn về phía cha, thấy vẻ mặt cha cũng chất chứa ưu phiền:
- Chỉ là bọn họ dám đem việc bímật này nói cho chúng ta thì có thể thấy là đã quyết tâm lôi chúng taxuống nước, bọn họ người đông còn có cả súng ống! Thế lực không nhỏ…
- Bất kể Thiệu Lâm có ở trên taybọn họ hay không thì bọn họ cũng sẽ không buông tha chúng ta! Sau nàynhất định sẽ rất rắc rối
Triệu Quốc Xương lo lắng tiếp lời. Bị trùm ma túy theo dõi thì chẳng phải là điều gì vui vẻ, khó mà phòng bị.
Trong mắt Triệu Hi Thành hiện lên một tia ngoan lệ, oán hận nói:
- Cho nên con nghĩ, để tránh hậuhọa về sau, chúng ta nhân cơ hội này diệt trừ bọn họ đi. Bọn chúng dámbắt cóc Thiệu Lâm, cơn giận này thực sự không thể nuốt được
Mắt Triệu Quốc Xương lóe sáng:
- Con muốn làm gì
- Báo cảnh sát
Triệu phu nhân vội vàng phản đối:
- Không được, rất nguy hiểm! Nếu bọn cướp vừa nhìn thấy cảnh sát mà hại đến Thiệu Lâm thì làm sao?
Triệu Hi Tuấn cũng lo lắng:
- Đúng, cứ cứu chị dâu ra rồi tính sau
Triệu Quốc Xương cũng đồng ý với ý kiến của con cả:
- Nếu không nhân cơ hội này mộtlưới bắt sạch bọn chúng, chờ bọn chúng phát hiện Thiệu Lâm đã được cứuthì nhất định sẽ phát hiện có vấn đề. Để bọn chúng sống sót thì chúng ta sẽ gặp rắc rối sau này. Lần sau chỉ e không còn đơn giản là bắt cóc nữa
- Con sẽ cùng Lý Thêm cứu ThiệuLâm ra trước rồi đuổi bám theo bọn chúng, chờ cảnh sát đuổi tới rồi thìkhống chế cho tốt sẽ không để ai lọt lưới
Triệu Hi Thành đập mạnh lên bàn khiến mọi người đều giật mình:
- Bọn chúng sẽ phải trả giá về những hành động này
Mọi người đều hoảng sợ, như đã ngửi thấy mùi máu tanh
Lúc này, điện thoại của Triệu Hi Thành vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại thì Triệu Hi Thành vui mừng nhận:
- Lý Thêm, có tin tức chưa?
Người Triệu gia đều ngừng thở, vẻ mặt lo lắng
- May không làm hỏng việc, tôi đã tìm được chỗ phu nhân bị bắt
Triệu Hi Thành mừng rỡ hét lớn:
- Thật tốt quá
Những người Triệu gia đều vui mừng theo
- Lý Thêm, cảm ơn cậu! Cậu mautriệu tập các anh em! Chuẩn bị vũ khí… đúng, tốt nhất là súng! Không cóthì đi mua! Tôi biết cậu có cách! Tiền không thành vấn đề! Những ngườitham gia hôm nay tôi sẽ có hậu tạ
Triệu Hi Thành và Lý Thêm bàn tính mọi việc xong xuôi rồi mới cúp máy
Sau khi cúp máy, anh nghiêm túc nói với Triệu Quốc Xương:
- Cha, giờ báo cảnh sát thì nhấtđịnh cảnh sát sẽ không để chúng ta hành động một mình, cũng chẳng biếtbọn họ sẽ sắp xếp ra sao. Buổi tối cha chờ con đi rồi mới báo cảnh sát.Cho bọn họ nửa tiếng chuẩn bị hẳn sẽ không muộn
Triệu Quốc Xương cũng kiên quyết gật đầu:
- Được! Các con phải thật cẩn thận
Buổi tối, Chu Thiến tản bộ trong nhàxưởng. Cô đi đến bên cửa sổ, ánh trăng đêm nay ảm đạm, bên ngoài tốiđen, nơi này đến tối đều yên tĩnh chết người, chỉ có tiếng gió rít quakhiến người ta rợn tóc gáy
Chu Thiến nhìn ra bên ngoài nghĩ: nếu Hi Thành nhìn thấy manh mối kia thì hẳn anh sẽ sớm xuất hiện để cứu cô
Đúng lúc này, cửa nhà xưởng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra.
Chu Thiến nhìn lại, chỉ thấy Văn Phươngxoay người khóa cửa lại rồi nhìn cô bằng vẻ mặt oán hận, sau đó bướcnhanh về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Thiến vậy
Chu Thiến hoảng sợ vội lùi về phía sauvài bước, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Văn Phương nhanh chóngđi đến bên cô, bàn tay như xương khô bóp chặt cổ tay Chu Thiến như chiếc gọng kìm, hai mắt hung hăng nhìn Chu Thiến đầy ác độc, nghiến răngnghiến lợi nói:
- Không thể ngờ Hi Thành vì màymà đáp ứng yêu cầu của Phong ca! Thiệu Lâm, mày rốt cuộc đã dùng cách gì mê hoặc Hi Thành thần hồn điên đảo như vậy!
Chu Thiến cả kinh, cũng bất chấp cơn đau đớn, vội hỏi:
- Cô có ý gì? Chẳng lẽ Hi Thành đã đồng ý với bọn chúng
Chẳng lẽ anh không để ý đến tòa nhà cao tầng kia?
Văn Phương không để ý đến cô, cô ta nhưđang đắm chìm trong cơn phẫn nộ của mình, tay càng bóp chặt, móng taydài bấm vào da thịt Chu Thiến:
- Tôi mang thai với anh ấy nhưnganh ấy chẳng buồn nhìn tôi một lần. Tôi mất con anh ấy cũng chỉ dùngtiền đuổi tôi đi. Nhưng anh ấy vì cô và đứa trẻ mà đến mang cũng khôngcần. Vì sao? Vì sao?
Cảm xúc của cô ta càng lúc càng kích động, biểu hiện trên mặt cũng trở nên vặn vẹo.
- Cô có gì hơn tôi! Lúc trước côchẳng qua là khiến anh ấy có chút hứng thú mà thôi. Rốt cuộc cô đã bỏbùa gì anh ấy. Vì sao cô có được chân tình của Hi Thành mà tôi lại thêthảm thế này
Văn Phương buông tay, hai tay ôm đầu, ra sức vò tóc rồi khóc rống lên, như kẻ điên cuồng
- Vì anh ấy mà tôi trả giá nhiềunhư vậy! Tôi nhận lại được gì? Được cái gì? Tôi biến thành dạng này,người không ra người, quỷ không ra quỷ… nhưng anh ấy lại vì cô mà chịubuông tha mọi thứ! Tôi hận! Tôi hận!
Văn Phương lấy tay chỉ vào cô, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng như quỷ
Chu Thiến cầm cổ tay bị cô ta cào chảy máu mà bước lùi dần về góc tường, âm thầm cảnh giác, lòng vừa hoảng vừa sợ
- Văn Phương, cô bình tĩnh một chút…
Văn Phương lại đi từng bước về phía cô, cả người vì kích động mà run run, ánh mắt âm trầm đáng sợ.
- Anh ấy ngay cả tính mạng cũng không cần, chỉ muốn bảo vệ cô và con sao? Hừ hừ
Cô ta cười lạnh, tiếng cười như quỷ khóc:
- Tôi không cho các người toạinguyện, tôi sẽ không để cô sống mà quay lại bên Hi Thành. Cô là tâm canbảo bối của anh ấy sao? Thế thì tôi sẽ moi tim anh ta, móc gan anh ta!Hủy diệt bảo bối của anh ta! Tôi muốn cả đời anh ta phải sống trong đaukhổ
Chu Thiến bị cô ta dồn ép đến góc tường, cô hoảng sợ nhìn Văn Phương nói:
- Văn Phương, cô muốn làm gì? Cô bình tĩnh chút đi! Cô làm như vậy là phạm pháp, cô sẽ phải ngồi tù…
- Ha ha…
Văn Phương cười lanh lảnh:
- Tôi đến chết còn không sợ thì sợ gì ngồi tù, dù chết thì cũng phải để cô chôn cùng mới được
Cô ta lấy trong túi áo trước ra một ống tiêm, bên trong đầy những chất lỏng, cô ta chĩa kim tiêm về phía cô:
- Đừng sợ, liều lượng thế này đủcho mẹ con các người được chết trong thoải mái rồi. Một chút thôi, rấtnhanh thôi, cô sẽ được chết trong khoái hoạt, coi như tôi nể tình bạn bè lâu năm.
Chu Thiến nhìn chằm chằm ống tiêm trêntay cô ta, trong ống tiêm lóe ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, trong lòng cô đầy sợ hãi. Không, cô không thể chết được, cô không thể để người kháclàm tổn thương đến con yêu của mình. Văn Phương nắm lấy cánh tay ChuThiến như thể sắp tiêm vào tay cô
Dưới tình thế cấp bách, Chu Thiến dùnghết sức lực đẩy cô ta ra. Văn Phương bất ngờ không kịp phòng bị, bị côta đẩy ngã, kim tiêm rơi xuống đất
Chu Thiến ôm bụng chạy ra ngoài cửa lớn, vừa chạy vừa hô to:
- Cứu tôi với!
Nhưng khi Văn Phương đi vào thì cô ta đã khóa cửa, người bên ngoài tuy thấy có tiếng động nhưng không thể vào được
Chu Thiến đập cửa hét lớn:
- Cứu tôi với! Văn Phương muốn giết tôi
Giờ Phong ca của bọn họ hẳn sẽ không đểcô gặp chuyện bất trắc mới đúng, hành vi của Văn Phương hẳn là giấu bọnhọ, nếu không đã không cần khóa cửa
Phong ca nghe được bên trong có động, vội kêu to:
- Văn Phương, cô điên à! Ngườiđàn bà này giờ không thể dây vào. Việc sắp thành công rồi. mau mở cửara, nếu không tôi sẽ giết cô
Văn Phương căn bản chẳng coi lời hắn ta ra gì, cô ta lẩm bẩm:
- Giết tôi cũng được, dù sao tốicũng chẳng muốn sống nữa rồi. Chỉ cần tôi giết được Thiệu Lâm thì chếtchẳng còn gì tiếc nuối nữa.
Vừa nói vừa nhặt ống tiêm lên rồi đuổi theo Chu Thiến
Chu Thiến bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, sắc mặt trắng bệch, thấy cô ta vọt tới thì vội vàng ôm bụng né tránh, vì hànhđộng bất tiện mà sắp bị Văn Phương bắt được
Văn Phương cầm kim tiêm đuổi theo sau cô, miệng kêu la không ngừng. Cô ta giờ đang tính nhân lúc Phong ca chưavào được thì phải đâm kim tiêm lên người Chu Thiến trước. Mắt thấy cửalớn đang bị phá, tình thế khẩn cấp nên cũng không thể nghĩ được nhiều,chỉ cần đâm được Chu Thiến vào đâu thì đâm.
Cô ta cứ thế huơ kim về phía Chu Thiến,nhưng lần nào Chu Thiến cũng né tránh được. Trong nhà xưởng nhiều máymóc, đôi khi cô còn ném lại một số sắt thép lên người Văn Phương để kéodài khoảng cách. Nhưng Chu Thiến dù sao cũng đã có thai 8 tháng, dần dần cũng mệt đi. Hơn nữa Văn Phương cũng trở nên điên cuồng mà đuổi theo,không hề tránh né, cứ như vậy, rất nhanh cô ta đã giữ được Chu Thiến lại
Văn Phương hét lớn:
- Cô chết đi
Sau đó hung hăng đâm kim tiêm lên ngườiChu Thiến. Cả người Chu Thiến mất sức, sắc mặt tái mét không còn sứcchống trả, chỉ đành trơ mắt nhìn kim tiêm đâm xuống…
Đoàng!
Một tiếng nổ vang lên, vẻ mặt Văn Phươngcứng đờ, động tác ngừng lại. Sau đó, cô ta cúi đầu, kinh ngạc nhìn bụngmình, nơi đó có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa
Văn Phương khẽ buông tay, ống tiêm rơi xuống đất, cô ta bưng vết thương mà ngã xuống, vẻ mặt đau đớn.
Chu Thiến bị cảnh trước mắt dọa cho ngây người, cô ôm mặt hoảng sợ nhìn Văn Phương trúng đạn
- Văn Phương!
Chu Thiến khẽ gọi, tuy rằng cô ghét Văn Phương, oán hận Văn Phương nhưng không mong thấy cảnh cô ta chết trước mặt mình
Phong ca cầm súng đi tới, họng súng vẫncòn khói. Phía sau hắn là vài gã áo đen nhìn Văn Phương với vẻ thảnnhiên như thể đây chẳng là chuyện gì đáng để nói
Phong ca đi đến bên Văn Phương, hung hăng nhìn cô ta một cái như nhìn con chó sắp chết, giận dữ nói:
- Định phá hoại chuyện của tao!Mày nghĩ mày có mấy mạng! Chống đối tao à! Tao đạp chết mày dễ như đạpchết con kiến mà thôi
Văn Phương nằm trên đất mà rên rỉ, máu tươi chảy ra không ngừng. Phong ca quay đầu nhìn Chu Thiến, lạnh lùng hỏi:
- Triệu phu nhân không sao chứ?
Cái gì gọi là giết người không chớp mắt, đến giờ Chu Thiến đã biết. Cô nhìn Văn Phương, người run lên. Phong ca cười lạnh:
- Triệu phu nhân, cô đừng sợ, chỉ cần chồng cô chịu hợp tác thì tôi sẽ không đối xử với cô như thế
Nói xong nhặt ống tiêm bên người Văn Phương lên rồi cùng đám người kia đi ra ngoài
Chu Thiến vội gọi hắn ta lại, Phong ca quay đầu nhìn cô. Chu Thiến chỉ vào Văn Phương nói:
- Vậy cô ấy thì làm sao đây?
Phong ca tàn nhẫn cười:
- Để mặc cô ta đi thôi, nếu cô ghét cô ta thì cô thích làm gì cũng được, giẫm chết cô ta cũng vô tư
Nói xong đi ra ngoài rồi khóa cửa lại
Chu Thiến nhìn Văn Phương, giờ cô ta hơithở mỏng manh, trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.Nhưng đến tận lúc này, ánh mắt cô ta nhìn Chu Thiến vẫn đầy oán hận.
Văn Phương khó nhọc nói:
- Giờ… cô vui rồi! Mạng cô … tốtthật! Không thể… giết chết cô… nhưng tôi sẽ không tha cho cô đâu, tôi…thành quỷ cũng sẽ … không tha cho cô!
Chu Thiến cảm giác được sinh mệnh của cô ta dần dần yếu ớt, không khỏi thương hại nhìn cô ta mà nói:
- Văn Phương, cô vốn cỏ thể sốngrất hạnh phúc, cô là sinh viên giỏi, lại làm việc trong Triệu thị, côvốn có thể gặp được một người yêu cô, có được gia đình hạnh phúc củachính mình. Cô có con đường đi của riêng mình nhưng lại cố gắng mà cướpđường đi của người khác. Cô rơi xuống bước đường này có gì mà oán trách. Cô oán trách tôi cướp Hi Thành nhưng hình như cô quên mất, ngay từ đầuanh ấy đã là chồng tôi, cô mới là người thứ ba, đứa trẻ trong bụng cô có sinh ra cũng chỉ là con tư sinh. Ngay từ đầu cô đã đặt mình vào vị tríkhiến người ta phỉ nhổ thì sẽ chẳng được ai tôn trọng. Cô không thươngmình thì làm gì có ai yêu cô. Văn Phương, nếu con người thực sự có kiếpsau thì tôi mong kiếp sau cô hãy tự biết quý trọng chính mình!
Văn Phương cười thảm:
- Cô nói hay như vậy chẳng qua là vì cô đã thắng thôi. Trận này tôi thua, tôi thua trong tim Hi Thành. Hi Thành chưa từng yêu tôi…
Máu của Văn Phương chảy như suối khiến xung quanh cô ta đều đỏ hồng:
- Nhưng tôi sẽ nguyền rủa cácngười, tôi nguyền rủa các người cả đời không được hạnh phúc, vĩnh viễnkhông được ở bên nhau
Giọng cô ta càng lúc càng yếu dần đi nhưng sự oán độc trong lời nói lại khiến Chu Thiến dựng tóc gáy
- Văn Phương, cô làm gì thế, lòng cô đầy oán hận, cuối cùng chỉ là tự mình hại mình…
- Tôi chính là không muốn nhìn thấy các người hạnh phúc đó
Chu Thiến nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô ta mà không nói gì, cũng mặc kệ cô ta, lùi ra phía sau vài bước
Đột nhiên, ngoài cửa sổ có người nhẹ giọng gọi:
- Thiệu Lâm! Thiệu Lâm!
Ban đầu Chu Thiến còn tưởng mình nghenhầm nhưng càng lúc tiếng gọi càng rõ, cô không nghe nhầm, là giọng củaHi Thành. Lòng Chu Thiến mừng rõ, vội chạy tới bên cửa sổ nhìn ra bênngoài
Một bên cửa sổ lộ ra một gương mặt, nương theo ánh đèn có thể thấy rõ những đường cong góc cạnh và ngũ quan tuấnmỹ, đó chẳng phải là Triệu Hi Thành sao? Trái tim Chu Thiến thả lỏng,nước mắt ứa ra
- Hi Thành! Hi Thành!
Cô nghẹn ngào
- Anh nhìn thấy hai chữ đó đúng không?
Triệu Hi Thành vươn cánh tay qua song sắt mà vuốt ve khuôn mặt cô, khuôn mặt cô tiều tụy đi nhiều khiến anh rất đau lòng:
- Đúng thế! Thiệu Lâm, em có khỏe không?
Chu Thiến liên tục gật đầu:
- Em khỏe lắm!
Cô nhìn anh, sắc mặt anh tái nhợt, mắtđầy tơ máu, râu ria xồm xoàm, tiều tụy vô cùng. Nhất định anh đã rất lolắng, lòng Chu Thiến vô cùng chua xót.
Triệu Hi Thành nói:
- Em lùi ra xa một chút, anh cắt lan can
Chu Thiến lùi ra hai bước rồi khẽ nói:
- Bọn họ đều ở bên ngoài, còn có súng nữa
Triệu Hi Thành nhìn cô cười trấn an:
- Anh biết rồi, em đừng lo
Triệu Hi Thành lùi ra sau, có một ngườitay cầm kìm lớn bước ra, nhanh chóng cắt đứt hai cây song sắt. Cắt đirồi, Triệu Hi Thành tiến vào, cũng có vài người đi theo anh vào. Sau đó, Triệu Hi Thành vội vã ôm Chu Thiến vào lòng, vuốt tóc cô rồi hôn lênmặt cô như muốn xóa tan mọi sợ hãi, lo lắng trong lòng
Chu Thiến dựa vào vòm ngực ấm áp, nghe nhịp tim quen thuộc của anh mà cảm thấy vô cùng an toàn, chẳng sợ hãi gì nữa
Một người ở phía sau khẽ nói:
- Sếp Triệu, nhân lúc bọn họ chưa phát hiện thì mau đi thôi
Lúc này Triệu Hi Thành mới buông Chu Thiến ra, anh khẽ nói với Chu Thiến:
- Em ra ngoài trước đi, đừng sợ, anh sẽ đỡ em
Chu Thiến cũng không phải là loại con gái mềm yếu, biết thời gian cấp bách nên vội cùng Triệu Hi Thành đi ra cửasổ, bên ngoài đã có người tiếp ứng
Nhưng đang lúc Chu Thiến trèo lên cửa sổthì trên mặt đất đột nhiên vang lên một tiếng kêu khàn khàn mà thêlương, tiếng kêu này như dùng hết sức của cô ta, ngân vang vô cùng
- Người đâu, mau đến đây, Thiệu Lâm muốn chạy trốn
Giọng nói thê lương trong đêm yên tĩnh trở nên cực kì đáng sợ, ngoài cửa lớn truyền đến những tiếng hỗn độn
$pageOut $pageInChap 164 - Một lưới bắt hết
Văn Phương nằm trên nền đất lạnh lẽo, cơn đau đớn toàn thân như muốn nuốt chìm cô. Cô hiểu mạng sống của mìnhcũng dần dần lụi tàn, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khôn cùng
Nhưng đúng lúc này, cô nghe được giọngnói quen thuộc, giọng nói đã từng xuất hiện trong những giấc mơ của cô.Là Hi Thành! Hi Thành đã đến, trời ạ, cảm ơn trời đất, cảm ơn người đãcho tôi được gặp anh ấy lần cuối trước khi chết
Cô dùng hết sức mới có thể hơi ngẩng đầulên, tuy rằng sắc mặt anh không tốt nhưng vẫn tuấn tú như xưa. Hi Thành, nhìn qua đây đi, nhìn em đi, em xin anh, hãy nhìn em một lần
- Hi Thành! Hi Thành…
Cô khó nhọc gọi nhưng giọng nói của cô ta hoàn toàn bị chìm lấp, không còn sức để nói lớn hơn.
Rất nhanh cô phát hiện, cho dù cô có gọilớn hơn thì anh vẫn sẽ không để ý đến mình bởi vì toàn bộ sự chú ý củaanh đều đặt trên người đàn bà kia. Vẻ mặt anh dịu dàng như vậy, ánh mắtanh đầy sự đau lòng, giọng nói anh đầy sự quan tâm, trong lòng anh cănbản chỉ có Thiệu Lâm nên sao phát hiện được sự tồn tại của cô.
Anh phá song sắt đi vào rồi lại chỉ lo ôm Thiệu Lâm, thủ thỉ với cô ấy. Anh chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể nhìnthấy ánh mắt đầy khát vọng của cô. Nhưng trong mắt anh, ngoài Thiệu Lâmra thì chẳng có ai là tồn tại.
Cho dù là lúc cô có quan hệ thân mật nhất với anh thì anh cũng chưa từng nhìn cô với ánh mắt chân tình như vậy,chưa từng nói chuyện với cô bằng ngữ khí dịu dàng như vậy
Lòng Văn Phương chua xót, đau đớn, ngaysau đó nỗi đau lại biến thành sự uất hận khôn cùng, vì sao, vì sao lạiđối với em như vậy! Em cũng là người phụ nữ từng mang thai với anh! Chodù anh đối với em chỉ bằng 1 phần 10 cách anh đối xử với Thiệu Lâm thìem cũng đã thỏa mãn rồi. Em sắp chết rồi, cô độc thê thảm như vậy vì sao còn phải nhìn hai người hạnh phúc, ân ái! Không! Em không có được hạnhphúc thì hai người cũng đừng mong được hạnh phúc! Giờ em đã sắp chết,hai người cũng chết cùng đi!
Cảm xúc của Văn Phương hoàn toàn bị oánhận che lấp, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng! Sự oán hận nhưkhiến sức lực toàn thân trở lại, cô muốn hét thật lớn, muốn gọi mọingười tới, muốn hai người đó không thể trốn thoát, muốn hủy diệt bọn họ
Tiếng hét như điên của Văn Phương nhanh chóng khiến bọn Phong ca chú ý, ngoài cửa truyền đến những tiếng hỗn độn
Bọn Triệu Hi Thành hoảng sợ, lúc này anhmới phát hiện sự tồn tại của Văn Phương, anh nhìn Văn Phương nằm trongvũng máu, cả kinh nói:
- Văn Phương, sao cô lại ở đây!
Lập tức hiểu ra:
- Thì ra đều là do cô giở trò
Chu Thiến cũng hoảng sợ, vừa rồi Triệu Hi Thành xuất hiện khiến cô vừa mừng vừa sợ nên quên đi sự tồn tại của Văn Phương, không ngờ cô ta đã sắp chết rồi còn có thể hét lớn như vậy!Nhìn người ngoài sắp xông vào mà vừa giận vừa vội!
Văn Phương nhìn bọn họ cười thê lương:
- Giờ hai người chẳng ai đi được nữa, ở lại cùng chết với tôi đi! Ha ha…
Tiếng cười đột nhiên ngừng bặt, cô ta đột nhiên ho khan kịch liệt rồi phun ra một búng máu
Kế hoạch chạy trốn bị Văn Phương pháhoại, Hi Thành hận không thể một đạp đá chết cô ta nhưng giờ đã khôngcòn thời gian so đo với cô ta, anh vội đẩy Chu Thiến lên cửa sổ.
Phía sau, Lý Thêm lo lắng nói:
- Sếp Triệu, nhanh lên, nhân lúc bọn họ chưa vào
Nhưng đã không kịp, Phong ca mang theo một đám người cầm súng vọt vào, nhìn thấy Triệu Hi Thành thì đỏ mặt giận dữ:
- Hay cho Triệu Hi Thành kia, lại ngấm ngầm giở trò! Hôm nay đừng ai mong trốn thoát, tất cả đều để mạng lại đây đi
Nói xong giơ súng lên định bắn về phía bọn họ
Triệu Hi Thành thấy cục diện không ổn,trong nháy mắt, anh vội ôm chầm lấy Chu Thiến mà nhào ra. Đùng đoàng hai tiếng, viên đạn phá tung cửa sổ, thủy tinh văng tung tóe. Triệu HiThành toát mồ hôi lạnh, dù anh ngoan độc cỡ nào nhưng cũng chưa từng đối diện với tình huống như vậy. Anh cúi đầu lo lắng hỏi Chu Thiến:
- Thiệu Lâm, em không sao chứ
Chu Thiến ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp vì sợ hãi mà trắng bệch, đôi mắt to kinh hoàng nhưng cô vẫn lắc đầu, run run nói:
- Em… em không sao!
Bên kia, Lý Thêm cùng một số huynh đệcũng tìm chỗ né mà bắt đầu bắn nhau với bọn Phong ca. Nhất thời tiếngsúng ầm ĩ khắp nơi. Bọn Triệu Hi Thành không thoát ra được nhưng bọnPhong ca cũng chẳng thể làm gì
Phong ca đứng đó giận dữ hét:
- Triệu Hi Thành, mày bội tín bội ước! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Không chỉ là mày mà cả nhà màycũng đều phải chôn cùng
Chu Thiến bị tiếng súng đạn làm cho hoảng sợ, cuộn mình trong lòng Triệu Hi Thành, nắm chặt áo của anh, cố épmình không hét lớn. Cô sống lâu như vậy nhưng chưa bao giờ trải qua tình cảnh này, xem trong TV thì thấy phấn khích, nhiệt huyết sôi trào nhưnghiện thực lại quá đáng sợ khiến thần kinh căng thẳng, như chỉ cần bấtchợt là thần chết có thể kéo đến ngay bên cạnh mình
Như là cảm nhận được sự sợ hãi của người trong lòng, Triệu Hi Thành ôm chặt cô rồi vỗ vỗ lưng cô, khẽ an ủi:
- Đừng sợ, cảnh sát sắp tới rồi, chúng ta nhất định có thể an toàn rời đi
Chu Thiến khẽ gật đầu trong lòng anh. Côtin tưởng anh, anh nói nhất định có thể an toàn ra ngoài thì bọn họnhất định sẽ an toàn. Nhưng tại thời khắc nguy cấp này, Chu Thiến lạicảm thấy vùng eo thoát đau. Ban đầu chỉ là cơn đau nhẹ nhưng nỗi đau dần kéo đến, ngay sau đó bụng cũng bắt đầu đau, càng lúc càng đau, sự đauđớn này khiến cô toát mồ hôi lạnh
Không phải là sẽ sinh chứ! Chu Thiến dở khóc dở cười, con yêu à, con biết chọn thời gian thế
Cô ngẩng đầu nhìn Triệu Hi Thành, vẻ mặtanh rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nhìn về phía đám người đang bắn nhaukia, sự lo lắng hiện rõ trong mắt
Không được, không thể nói cho anh, nếugiờ nói cho anh nhất định anh sẽ mạo hiểm vì cô. Cô từng xem nhữngchương trình về phụ nữ có thai, sinh con không phải là chuyện nhanhchóng, ít nhất phải đau bụng một thời gian thì mới sinh, có những trường hợp còn đau đến hai ba ngày.
Chỉ cần nhịn một chút nữa, chờ cảnh sát đến là bọn họ sẽ được an toàn! Không thể để Hi Thành mạo hiểm được! Chỉ cần cố một chút
Chu Thiến cắn răng, tay nắm chặt thành quyền, dù đau đến tái mặt, đầu váng mắt hoa nhưng cũng cố không rên một lời
Triệu Hi Thành lúc này vừa lo lắng vừamất kiên nhẫn mà nghĩ, sao cảnh sát còn chưa đến, cũng không để ý đượcsự bất ổn của Chu Thiến
Đối diện, bọn cướp có mấy người trúng đạn ngã xuống đất nhưng bên này bọn họ cũng có vài người bị thương. Bọncướp mà cùng xông lên là bọn họ cũng xong đời
Văn Phương nằm trên đất mà cười ha hả:
- Các người đều không chạy được đâu, chết cùng tôi đi
Nhưng giờ ai còn có tâm tình để ý đến côta? Đột nhiên, một kẻ trong bọn cướp bị bắn trúng mà ngã xuống, súngtrong tay rơi đến cách Văn Phương không xa…
Đang lúc bọn Lý Thêm sắp hết đạn thìtiếng hú còi của xe cảnh sát truyền đến. Tiếng hú này chính là liềuthuốc an thần cho bọn Triệu Hi Thành. Thật tốt quá, có viện binh rồi,sống rồi! Mà người bên kia thì biến sắc, chỉ nghe bọn họ kêu la:
- Không hay rồi, cảnh sát đến, Phong ca chạy mau!
Phong ca cũng hét lớn:
- Triệu Hi Thành, mày còn muốn đẩy tao vào chỗ chết! Chúng ta cứ chờ xem sao
Triệu Hi Thành nhìn về phía Lý Thêm:
- Không được để bọn chúng chạy, mau ngăn lại
Bọn Lý Thêm biết cảnh sát đến nên cũngchẳng tiếc đạn, nổ súng truy sát. Bọn Phong ca vừa phải né đạn vừa phảichạy trốn nên rất mất thời gian, chỉ chốc lát sau cảnh sát đã vây kínnơi đây
Bên ngoài tiếng loa vang lên:
- Tất cả hạ vũ khí, giơ tay đầu hàng nếu không chúng tôi sẽ bắn!
Bọn Lý Thêm nghe cảnh sát nói thì đềungừng bắn chỉ tìm chỗ trốn để tránh bị đối phương bắn trúng. Mà đốiphương đều là những kẻ liều mạng, thấy không thể trốn thoát, bị bắt cũng chỉ có nước chết nên cũng mặc kệ bọn Triệu Hi Thành, cả đám ra sức xảđạn về phía cảnh sát mong trốn thoát
Lần này, cảnh sát nhận được điện thoạicủa Triệu Quốc Xương thì đều biết phải đối phó với những kẻ buôn ma túycó súng ống đạn dược, thấy bọn họ chống trả thì cũng quyết vây bắt bằngđược. Những tay súng bắn tỉa giỏi bắn chết hết đám người bên cạnh Phongca, cuối cùng chỉ còn mình hắn sống sót. Phong ca thấy đại thế đã mất,muốn kéo bọn Triệu Hi Thành cùng chết cũng không được, bị bắt cũng chỉcó đường chết mà còn có thể bị tra tấn thì mất hết can đảm, cầm súngnhắm ngay huyệt thái dương của mình…
Đoàn một tiếng, sau đó mọi thứ đều trở nên yên tĩnh
Cảnh sát xông vào, bọn Lý Thêm đều buôngsúng giơ tay đầu hàng, Triệu Hi Thành gật đầu trấn an bọn họ. Lý Thêmcũng không lo, anh theo Triệu Hi Thành lâu như vậy, biết anh sẽ không dễ dàng bỏ mặc mình
Triệu Hi Thành ôm lấy Chu Thiến đứng lên, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cô trắng như tờ giấy, đầu toát mồhôi, môi dưới cắn đến bật máu thì hoảng sợ nói:
- Thiệu Lâm, em sao vậy?
Chu Thiến ngẩng đầu cười yếu ớt với anh, vì chống chọi với cơn đau này mà cô hao hết sức lực toàn thân:
- Em không sao, em nghĩ… em sắp sinh…
Ngay sau đó một cơn đau ập tới, Chu Thiến không nhịn được mà rên rỉ lớn, mồ hôi trên trán đầm đìa
Triệu Hi Thành thấy cô đau như vậy nhưngvẫn không nói gì thì biết cô vì sự an toàn của mình mà nhẫn nhịn nên vừa cảm động lại vừa đau lòng, cũng bất chấp cảnh sát đang ở đây mà bế ChuThiến lên kích động nói:
- Em đúng là đồ ngốc… đau như vậy mà không chịu nói, chúng ta đến bệnh viện!
Kiếp nạn qua đi, mọi người đều bình an vô sự, hơn nữa bé cưng sắp chào đời, lòng Chu Thiến vừa ngọt ngào vừa ấmáp. Cô tựa vào vai Triệu Hi Thành mỉm cười hạnh phúc. Đến lúc này, độtnhiên cô thoáng động tâm, theo bản năng nhìn về phía Văn Phương, vừanhìn thì đã hồn phi phách tán. Chỉ thấy tay cô ta run run nắm lấy khẩusúng, mà họng súng thì nhắm về phía Hi Thành
- Hi Thành!
Chu Thiến hét to một tiếng, giữa lúc chỉ mành treo chuông, không biết sức lực từ đâu truyền tới mà cô có thể đẩyHi Thành qua một bên…
Đoàng!
$pageOut $pageInChap 165 - Đau đớn
Triệu Hi Thành quay lưng về phía VănPhương, anh chỉ lo lắng cho Chu Thiến mà hoàn toàn không ý thức được bản thân đang gặp nguy hiểm. Mà đám cảnh sát đều chỉ lo bắt đám người LýThêm nên không ai để ý đến Văn Phương đang nằm trong vũng máu, đều nghĩcô ta là người chết. Vì thế, căn bản không có ai phát hiện ra Văn Phương lấy được súng đến tay từ bao giờ.
Triệu Hi Thành ôm lấy Chu Thiến, lòng đầy vui mừng ngọt ngào, đột nhiên Chu Thiến hét lớn, anh còn chưa phản ứnglại thì bản thân đã bị đẩy qua một bên, ngay sau đó đoàng một tiếng vang lên. Anh chỉ cảm thấy Chu Thiến đang run lên trong lòng rồi như mất hết sức lực mà ngã vào lòng anh, đôi mắt sáng bừng cũng trở nên mơ hồ
Đầu óc Triệu Hi Thành trở nên trống rỗng, sao lại thế này? Đã … đã xảy ra chuyện gì…
Tất cả mọi người đều bị tiếng súng nàydọa ngây người, kinh ngạc nhìn Chu Thiến đang yếu dần đi trong lòngTriệu Hi Thành, lưng của cô có một lỗ thủng màu đỏ, máu tươi trào ranhiễm đỏ quần áo cô tựa như đóa hoa đang nở bừng trong sự giận dữ.
- Ha ha… chết rồi, chết rồi, Tống Thiệu Lâm, cuối cùng cô cũng chết trong tay tôi…
Văn Phương dùng hết sức mà nói ra nhữnglời này, giọng nói thê lương khàn đục như là lấy hết sức lực cuối cùngcủa cô ta. Mọi người kinh hãi phản ứng lại thì có người vội đem súng bắn ngay vào cô ta, tiếng cười lập tức im bặt mãi mãi
Triệu Hi Thành cảm thấy chất lỏng ấm ápdần lướt qua tay anh, anh run run đưa tay lên xem, máu, máu tươi khắpnơi. Màu đỏ của máu chói mắt vô cùng…
Anh thực sự không thể tin được những điều đã xảy ra, cả người mềm nhũn, ôm lấy Chu Thiến mà ngã xuống đất
Anh ôm lấy cô, sự sợ hãi ngập tràn tronglòng, cả người run rẩy. Anh nhìn cô, tay run run sờ lên mặt cô, máu tươi trên tay khiến khuôn mặt tái nhợt của cô đỏ hồng
- Thiệu Lâm… Thiệu Lâm… Em đừng làm anh sợ…
Bờ môi anh run run, trong lòng như có vạn lưỡi đao đang cắt xe, đau thấu tim gan
- Thiệu Lâm, chúng ta … chúng ta… khó khăn lắm mới thoát hiểm… Thiệu Lâm… sao em ngốc như vậy
Chu Thiến chỉ cảm thấy đau đớn vô cùngnhưng so với vết thương của bản thân thì ánh mắt tuyệt vọng của Hi Thành càng khiến cô đau lòng. Cô vươn tay, cầm tay anh, hơi thở càng lúc càng dồn dập, cô có chút khó thở, khó khăn nói:
- Con… mau… con….
Có hai cảnh sát đi đến trước mặt bọn họ, nói với Triệu Hi Thành đang ngẩn nơ:
- Triệu Hi Thành, để mọi người đưa vợ anh vào viện đi, vợ anh đang có thai, không thể chậm trễ
Trong ánh mắt đầy kinh hoàng của Triệu Hi Thành ánh lên một tia sáng hi vọng:
- Đúng, đến bệnh viện, nhanh, nhanh đến bệnh viện!
Anh ôm ngang lấy Chu Thiến, người như con dã thú lao thẳng về phía trước, những nơi đi qua đều để lại vệt máu đỏ thẫm
Cảnh sát đưa anh đến chỗ chiếc xe cứuthương, lần hành động này mọi người có đưa cả bác sĩ đi theo vì sợ cóngười bị thương. Vừa nhìn thấy Chu Thiến bác sĩ đã nghiêm mặt nói với ytá:
- Nhanh cầm máu đi
Sau đó bắt đầu cho Chu Thiến đeo bình dưỡng khí
Xe cứu thương lập tức đi về phía bệnh viện
Chu Thiến nằm nghiêng, vết thương trênlưng đau đến chết lặng mà cơn đau ở bụng thì cũng không ngừng lại, mỗilần đau đớn đều khiến cô cảm nhận máu trên lưng trào ra. Mặc cho y tácầm máu cỡ nào thì cũng không thể ngừng. Cô cảm thấy tay chân mình cànglúc càng lạnh, người cũng lạnh đi, trong lòng cô dấy lên cảm giác bithương, bây giờ cô chạy trời không khỏi nắng sao?
Triệu Hi Thành cũng theo lên xe, bàn tayấm áp nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Anh không ngừng nắm chặt tay cô giống như truyền đến sự ấm áp cho cô nhưng dù thế nào thì cũng chẳng hơn gì
Anh ngẩng đầu nhìn cô, sự đau đớn trongmắt anh khiến cô vô cùng khó chịu, lòng đau đớn vô cùng, nước mắt tràora. Anh vươn tay, bàn tay anh đầy máu của cô, anh run rẩy lau nước mắtcho cô, nhẹ nhàng thì thào:
- Thiệu Lâm, đừng khóc… không sao đâu… không sao đâu… đến bệnh viện là sẽ ổn…
Anh cứ thế mà lặp đi lặp lại như đang an ủi cô, cũng như đang an ủi chính mình.
Sắc mặt Triệu Hi Thành tái nhợt như tờgiấy, lòng đau đớn khôn cùng, cho tới giờ anh vẫn không dám tin vào mọichuyện trước mắt này. Mọi thứ không phải là thật, máu của cô đang chảycũng không phải là sự thật, vết thương của cô cũng không phải là sựthật, mọi thứ chỉ là cơn ác mộng mà thôi, chỉ cần anh tỉnh lại thì sẽthấy Thiệu Lâm vẫn bình an nằm bên cạnh, nằm trong căn phòng của haingười, vỗ bụng mà hát “thỏ con ngoan ngoãn…”. Sau đó cô quay đầu nhìnanh mỉm cười, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt sáng ngời.
Nhưng anh mở mắt ra vẫn chỉ thấy gương mắt tái nhợt đầy máu của cô và đôi mắt dần tối lại
Anh đau đớn nắm chặt tay cô, sự bi thốngtrong lòng không thể tiêu tan, anh rất muốn khóc lớn nhưng lại sợ khiếncô sợ hãi. Anh không muốn để cô thấy mình bi thương, không muốn cô vẫncòn phải lo lắng cho anh cho nên anh cố gắng mỉm cười nhưng anh không hề biết rằng anh cười còn khiến cô đau lòng hơn khóc, bởi vì nụ cười củaanh quá đỗi bi thương
- Đồ ngốc, vì sao em phải làm vậy? Anh là đàn ông, đạn bắn vào cũng có sao đâu… Anh khẽ nói.
Chu Thiến khẽ cười, cô vươn tay tháo ống dưỡng khí, nhỏ giọng nói:
- Được, em đồng ý với anh, lần sau… Lần sau… em nhất định sẽ suy nghĩ …
Trong nháy mắt đó, cô hoàn toàn không cólựa chọn nào khác, mọi thứ cô làm đều là bản năng, đó là trái tim cômách bảo chứ không do lí trí quyết định. Cô không muốn thấy anh xảy rachuyện gì.
Anh nghe cô nói xong thì vẻ mặt không biết là khóc hay cười nhưng nước mắt đã rơi xuống:
- Thiệu Lâm, ngàn vạn lần em đừng làm sao, xem như anh van xin em, anh xin em…
Nước mắt Chu Thiến càng chảy dài:
- Không đâu, em nhất định… không sao, em… đồng ý với anh…
Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, y tá vội đeo ống thở vào cho cô
Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉlặng lẽ rơi lệ, bác sĩ đang giúp cô cầm máu đến toát mồ hôi. Y tá thìnhìn bọn họ, cũng rơi lệ thương cảm.
Đến bệnh viện đã có bác sĩ chờ sẵn, cửaxe vừa mở, bác sĩ nhanh chóng đỡ Chu Thiến xuống, sau đó đẩy cô vàophòng giải phẫu. Triệu Hi Thành như cái xác không hồn, chỉ nhìn ChuThiến, chạy theo cô, tới cửa phòng phẫu thuật lại bị bác sĩ cản lại, bác sĩ bình tĩnh nói với anh:
- Xin hãy chờ ở đây
Chu Thiến bị đẩy vào trong, nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình, Triệu Hi Thành đột nhiên phát điên, anh xông tới nói:
- Để cho tôi vào! Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy
Anh sợ rời khỏi cô như vậy sẽ là mãi mãi cách xa, anh muốn thấy cô, lúc nào anh cũng nhớ cô, cô không thể rời khỏi anh được
Y tá đi theo có thể hiểu tâm tình của anh, giữ chặt anh lại, hòa nhã nói:
- Anh cứ đòi vào sẽ gây trở ngại cho công việc của bác sĩ, anh ở đây chờ, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Nghe cô nói vậy, Triệu Hi Thành mới tỉnh táo lại, tựa vào tường mà dần trượt xuống
Đèn trong phòng giải phẫu lại sáng lên
Triệu Hi Thành ngồi ở đối diện, hai mắtchăm chú nhìn theo ánh đèn, trống rỗng tĩnh mịch mà sáng chói đáng sợ.Anh cứ ngồi yên đó không nhúc nhích, vẫn duy trì động tác đó
Chỉ chốc lát sau, người của Triệu gia vàTống gia đều nhận được tin mà đến bệnh viện. Vừa thấy Triệu Hi Thành,Triệu phu nhân vội tiến lên lay anh hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiệu Lâm làm sao? Cảnh sát nói không rõ ràng gì cả
Triệu Hi Thành chầm chậm quay lại nhìn mẹ, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt bi thống:
- Thiệu Lâm trúng đạn rồi, là Văn Phương…
Mỗi lời nói như một cây đao cắm lên ngựcanh. Nếu có thể lựa chọn, anh thà người trúng đạn là anh, nằm bên tronglà anh nhưng vì sao cô lại đỡ viên đạn đó thay anh, vì sao cô ngốc nhưvậy… Lòng anh rất đau, anh rất sợ
- Cái gì?
Mọi người như hít phải khí lạnh, quả thực không thể tin vào tai mình
Triệu phu nhân khóc thành tiếng:
- Văn Phương chết tiệt kia, Thiệu Lâm đang mang thai cơ mà!
Triệu Quốc Xương cũng rất lo lắng còn Triệu Hi Tuấn thì như bị đả kích nặng nề, sắc mặt tái mét lại trong phút chốc
Tống phu nhân và Bạch Tư Mẫn cũng lặng lẽ khóc.
Tống Trí Hào thấy mọi người đều khóc thì đành an ủi:
- Giờ khoa học kĩ thuật phát triển, chỉ là bị trúng đạn, không sao đâu, nhất định mẹ con bình an được mà
Nghe ông nói xong, mọi người như có chút hi vọng, đúng thế, Thiệu Lâm nhất định sẽ không sao
Chỉ có Triệu Hi Thành vẫn luôn lặng lẽ,lòng anh vô cùng sợ hãi, cô chảy bao nhiêu máu… Anh nhìn đèn trong phòng mổ mà thầm cầu nguyện: Nếu trên đời thực sự có thần linh thì xin đừngđem Thiệu Lâm rời khỏi tôi, tôi nguyện trả mọi giá, có thể lấy đi bất kì thứ gì, tiền tài, địa vị, sức khỏe, thậm chí là tính mạng của tôi, chỉxin ông trời hãy cho Thiệu Lâm sống sót, chỉ cần cô ấy mạnh khỏe, bìnhan…
Mọi người đều ngồi an ủi nhau, không khíđầy mùi thuốc sát trùng, thỉnh thoảng lại có người khóc. Đây là bệnhviện, lúc nào cũng có những sinh mạng chào đời, cũng có những sinh mạnglìa đời. Thời gian lặng lẽ trôi qua, đột nhiên cửa phòng mổ bật mở. Mộtbác sĩ đi ra, nhìn bọn họ với vẻ nghiêm túc
Triệu Hi Thành vội chạy tới trước mặt bác sĩ, mọi người cũng vây theo
Bác sĩ nhìn bọn họ với sự tiếc nuối:
- Xin lỗi, người bệnh bị mất máu quá nhiều, đạn bắn trúng phổi của cô ấy, chúng tôi không thể làm gì hơn
Đầu Triệu Hi Thành như nổ tung, tim ngừng đập, máu dồn lên não, áp lực này như nghiến nát mọi sự bi thương, khiến anh hận muốn chết, không nhịn được mà hét lớn.
Phía sau, mọi người đều vô cùng bi thống. Triệu phu nhân lại hôn mê bất tỉnh. Tống phu nhân thì òa lên khóc, Bạch Tư Mẫn cũng rơi lệ…
Triệu Hi Tuấn ôm mặt, không thể tin đượcđây là sự thật. Sinh mệnh cứng cỏi như vậy, nụ cười như hoa đó sẽ rờianh mà đi sao? Đừng, anh không muốn như vậy, cho tới giờ anh chưa từngtham lam điều gì, chưa từng muốn chiếm được cô, chỉ cần để cho anh nhìnthấy cô hạnh phúc là đủ rồi, chẳng lẽ yêu cầu nhỏ này cũng không thểđược sao? Nước mắt cứ thế mà lã chã tuôn rơi
Chỉ riêng Tống Trí Hào vẫn còn bình tĩnh, hỏi bác sĩ:
- Vậy còn đứa trẻ? Đứa trẻ có thể giữ được không?
Bác sĩ lấy ra một tờ giấy nói:
- Đang muốn bảo mọi người kí lêngiấy đồng ý giải phẫu này, đứa trẻ vẫn khỏe mạnh nhưng vì mẹ bị thươngnên phải nhanh chóng lấy ra mới được, càng kéo dài thì sẽ khó mà giữ cảđứa bé
Triệu Hi Thành nắm lấy tay bác sĩ, vẻ mặt bi thống, anh như van nài:
- Bác sĩ, xin hãy cứu vợ tôi, xin hãy cứu vợ tôi trước
Bác sĩ thở dài, lắc đầu.
Tống Trí Hào nhận lấy giấy rồi kí tên. Bác sĩ đón lấy rồi lại lui vào phòng, đóng cửa lại
Tống phu nhân nhào tới bên cạnh Triệu HiThành, vung tay lên tát cho anh một cái, bà chỉ vào anh, tay run run, vẻ mặt phẫn nộ, nước mắt như mưa:
- Là mày, là mày hại Thiệu Lâm,nếu không phải mày lăng nhăng với Văn Phương thì sẽ không xảy ra chuyệnnày! Là mày hại chết Thiệu Lâm!
Bà điên cuồng đánh lên người anh, khóc lóc:
- Mày trả lại con cho tao! Trả lại con cho tao…
Cả đời bà chỉ có hai đứa con, trong đóchỉ có Thiệu Lâm là thông minh xinh đẹp, nay bắt bà người đầu bạc tiễnngười đầu xanh sao có thể không đau lòng, trong lúc bi thống chẳng quảngì hết, hận không thể đánh chết kẻ đã hại con mình thì mới cam lòng
Triệu Hi Thành nghe xong lời bà thì timnhư bị ai đâm mạnh, điều này khiến cảm xúc bi thương của anh lại thêmphần tự trách. Không sai, bà nói đúng, là tôi hại chết Thiệu Lâm, VănPhương là tôi dây vào, nếu không phải tôi ở bên ngoài trêu hoa ghẹonguyệt thì đã chẳng làm sao. Người đáng chết nhất là tôi chứ không phảilà Thiệu Lâm. Thiệu Lâm, vì sao em lại đỡ phát đạn đó cho anh. Vốn làlỗi lầm của anh, sao lại bắt em phải trả giá.
Lòng anh đầy áy náy và tuyệt vọng, anhquỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy, thế giới trong mắt anh trở nên nhạt nhòa. Anh quỳ nơi đó, hận không thể chết đi cho xong, cả người như dạira, thế giới trống rỗng…
Tống phu nhân gào khóc ở bên cạnh, Tống Trí Hào kéo vợ qua trách:
- Văn Phương là chuyện quá khứ, lần này là ngoài ý muốn, sao bà có thể trách Hi Thành được, nó đã hết lòng rồi
Nói xong lại quay đầu nói với Triệu Quốc Xương:
- Vợ tôi quá đau lòng nên nhất thời nói năng linh tinh, xin đừng để bụng.
Triệu Quốc Xương nhìn Tống phu nhân đang gào khóc lại nhìn qua Triệu Hi Thành như mất hồn mà thở dài rồi lắc đầu
Bên kia, Tống phu nhân vẫn gào khóc:
- Tôi không nói bừa, tôi không nói sai gì cả. Là nó hại chết Thiệu Lâm, Thiệu Lâm đáng thương của tôi…
Tống Trí Hào vội kéo bà qua một bên, ép bà ngồi xuống ghế rồi không cho bà nói thêm gì. Tống phu nhân giận dữ:
- Con gái ông đã bị người hại chết mà một câu ông cũng không dám nói sao?
Tống Trí Hào thẹn quá hóa giận:
- Tôi bảo bà im mồm
Tống phu nhân thấy chồng vô tình như vậy lại càng đau lòng, bà ôm mặt khóc. Bạch Tư Mẫn vội tới an ủi.
Triệu Hi Thành sụp xuống như sắp chết nhưng lúc này ai cũng đau lòng, không ai đến bên anh
Cũng không biết qua bao lâu, đèn trongphòng mổ tắt, bác sĩ mệt mỏi đi ra. Nhìn thấy bác sĩ, Triệu Hi Thành run lên, lảo đảo đứng dậy, vọt tới bên bác sĩ. Mọi người cũng đều vây lại.
Bác sĩ nhẹ nhàng nói:
- Mọi người đi gặp bệnh nhân lần cuối đi, đừng đi nhiều người, chỉ được ba người thôi
Còn chưa nói xong, Triệu Hi Thành mặtkhông chút máu mà chạy vào. Triệu Hi Tuấn cũng đi theo, Triệu phu nhânthì té xỉu, Tống Trí Hào sợ vợ nói điều khó nghe nên kéo áo bà không cho bà vào. Bạch Tư Mẫn an ủi Tống phu nhân rồi bảo để mình vào thay.
Ba người qua hành lang đi vào phòng giải phẫu, thấy trên giường là Chu Thiến đắp chăn trắng mỏng, trên chăn loang lổ vết máu, mặt cô tái mét như chăn. Ba người đều rơi nước mắt
$pageOutMàn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét