![]() |
Con Dâu Nhà Giàu - Chương 191 - 195 |
Con Dâu Nhà Giàu - Chương 191 - 195
Chap 191 - Mua chuộc
Hai anh em Triệu Hi Thành đi chơi trò chơi, Chu Thiến bế Thế Duy cùng Tống Thiệu Vân ngồi ở ghế chờ
Nhìn trò đu quay ba chiều xoay tít chóng mặt này, cả hai người đều choáng váng, lòng có chút run sợ.
Mặt Tống Thiệu Vân tái mét, vội quay đầu đi, chú ý quan sát ChuThiến. Trong lòng cô ta thầm suy tính, ở đây ngoài hai người thì cũngchỉ có Thế Duy chưa hiểu gì, vừa khéo có thể nhân cơ hội này mà tròchuyện
- Trước kia Chu tiểu thư làm gì?
Thấy Tống Thiệu Vân đột nhiên bắt chuyện với mình, Chu Thiến có chút không rõ dụng ý của cô ta, nên tùy tiện đáp lời cho qua
- Trước kia tôi chẳng làm gì!
Tống Thiệu Vân à một tiếng, trong giọng nói có chút khinh miệt. Cô ta nghĩ thầm, quả thật là cô gái ngu ngốc chẳng biết gì. Người thế nàycàng dễ dụ dỗ. Trong đầu cô ta suy tính, xem nên làm thế nào mới có thểkhiến cho Chu Thiến giúp mình làm việc.
Tống Thiệu Vân bắt đầu hỏi chuyện nhà Chu Thiến, hỏi cô ở đâu, trongnhà có ai. Chu Thiến càng lúc càng thêm nghi hoặc, không hiểu cô ta định làm gì nhưng cô ta chỉ hỏi những chuyện bình thường nên cũng câu đápcâu không cho qua
Tống Thiệu Vân biết được Chu Thiến là con gái nhà quê, hơn nữa cha mẹ đều đã nghỉ hưu thì càng chắc chắn rằng có thể mua chuộc cô. Vì mỏ vàng Triệu Hi Thành, cô không ngại đầu tư chút bạc
Tống Thiệu Vân chuyển đề tài nói:
- Chu tiểu thư, thực sự tôi rất khâm phục cô, có thể khiếnThế Duy thích cô như vậy. Tôi mất nhiều thời gian như thế mà nó chưatừng cho tôi bế
Nói xong thở dài.
Nghe đến đó, Chu Thiến biết, cô ta bắt đầu đi vào chủ đề, cô khẽ cười nói;
- Người với người còn phải xem duyên phận, có lẽ Tống tiểu thư và Thế Duy không có duyên rồi
Tống Thiệu Vân không ngờ cô lại nói thế, nhất thời quên đi mục đích của mình, phản đối lại:
- Sao có thể nói thế được, có lẽ về sau tôi sẽ kết hôn với Hi Thành, trở thành mẹ nó, có thể nói là không có duyên phận sao?
Lời này vừa nói ra, Thế Duy vẫn không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ta rồi òa lên khóc lớn
Tống Thiệu Vân không nghĩ Thế Duy lại phản ứng mạnh như thế, nhấtthời hoảng loạn. Chẳng qua chỉ là trẻ con hơn hai tuổi mà thôi, chẳng lẽ có thể hiểu được ý cô nói sao? (Ngu quá mà, trẻ hơn hai tuổi nó biếthết rồi đấy :v)
Tống Thiệu Vân ít tiếp xúc với Thế Duy nên cũng không biết Thế Duythông minh hơn so với trẻ em bình thường, cũng mẫn cảm hơn nhiều. NhìnThế Duy đang khóc ầm ỹ, lại nhìn trò chơi dần dừng lại, nếu để Hi Thànhbiết cô nói những lời này trước mặt Thế Duy thì nhất định anh sẽ rấtgiận. Làm sao bây giờ? Lưng cô ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cô ta định dỗ Thế Duy nhưng Thế Duy lại chán ghét hất tay cô ta ra,chỉ dựa vào lòng Chu Thiến mà khóc. Tống Thiệu Vân nhìn trò chơi đangdần dừng lại mà lòng lo lắng vạn phần.
Cô ta đành cầu xin Chu Thiến, nhỏ giọng nói với cô:
- Chu tiểu thư, cô giúp tôi dỗ Thế Duy đi, để thằng bé đừngnói lung tung, tôi nhất định sẽ nhớ rõ ân này của cô. Cha tôi kinh doanbất động sản, chỉ cần cô làm việc cho tôi thì tôi có thể bảo cha tôi đểcho cô căn hộ giá trị mấy chục vạn. Chu tiểu thư, cô nghĩ mà xem, cả đời cô chắc gì đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Đây chính là cơ hội cho côđó.
Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Thiến, đôi mắt như ngọc lưu lylóe ra sự lo lắng vô cùng, thái dương cô ta toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt vôcùng hoảng hốt. Chu Thiến nhìn khuôn mặt mình từng có được này, mỗi ngày soi gương đều thấy mà nay lại có cảm giác thật xa lạ.
Cho dù là khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng tâm hồn khác biệt sẽ khiến khuôn mặt cũng có sự khác biệt
Anh em Triệu Hi Thành càng lúc càng tới gần, vẻ mặt Tống Thiệu Vân càng thêm lo lắng:
- Chu tiểu thư, ngày mai tôi sẽ đưa chìa khóa nhà cho cô, chỉ cần là người biết suy nghĩ thì sẽ không từ chối. Giờ Hi Thành sắp đếnrồi, cô nhanh dỗ Thế Duy đi
Chu Thiến vừa vỗ vỗ lưng Thế Duy vừa từ tốn nói:
- Tống tiểu thư, chỉ e tôi không thể giúp cô được! Thế Duy đã lớn như vậy, tôi không thể nói dối trước mặt thằng bé. Hơn nữa tôi thực sự không hiểu
Chu Thiến nhìn về phía Triệu Hi Thành mỉm cười:
- Cô đã nói rằng quan hệ của cô và Triệu tiên sinh thân mậtnhư thế thì cô lo lắng làm gì? Cho dù Triệu tiên sinh biết, cô cứ nói sự thật thì sao anh ấy có thể trách cô!
Nghe Chu Thiến thẳng thắn từ chối mình thì Tống Thiệu Vân tái mặt.Nếu thực sự như lời Chu Thiến nói thì cô ta đã chẳng sợ, nhưng vấn đề là bây giờ Hi Thành càng lúc càng khó nắm bắt. Cô ta càng lúc càng khôngchắc chắn. Cô có cảm giác, bề ngoài của Thiệu Lâm đã dần mất tác dụng.Nếu để Hi Thành biết cô nói những lời này trước mặt Thế Duy, quả thựckhông thể tưởng tượng nổi phản ứng của anh!
Tống Thiệu Vân còn định nói thêm gì đó nhưng giọng nói lạnh lùng của Triệu Hi Thành đã vang lên từ phía sau.
- Thế Duy, sao lại khóc? Nói xong đi về phía Thế Duy
Tống Thiệu Vân vội đứng lên, vẻ mặt có chút kích động, giờ cô tachẳng có cách nào, chỉ muốn tách Triệu Hi Thành ra, cô giữ chặt tay HiThành nói:
- Hi Thành, cùng em đi qua bên kia đi
Triệu Hi Thành hất tay cô ta ra, cao giọng nói:
- Anh đang hỏi vì sao Thế Duy lại khóc
Nói xong quét mắt nhìn về phía Chu Thiến, trong mắt có chút bực bội
Chu Thiến đang nghĩ nên trả lời thế nào thì đột nhiên Thế Duy nhào vào lòng Hi Thành khóc nói:
- Cha ơi, cha không cần mẹ sao?
Triệu Hi Thành không hiểu ra sao, nhìn Chu Thiến:
- Là sao? Đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Hi Tuấn cũng đi đến bên Thế Duy an ủi cậu bé
Nên làm gì với kẻ xấu xa kia đây? Trước mặt Tống Thiệu Vân lại đi tốcáo cô ta? Hi Thành lúc này có lẽ sẽ giận cô ta nhưng khi anh tỉnh táolại thì sao có thể có cái nhìn tốt về cô? Huống chi mình còn muốn tiếpcận với anh thêm. Nhưng không nói thì quá có lỗi với chính mình… cơ hộitốt thế này…. Có lẽ, Hi Thành sẽ chia tay cô ta cũng chưa biết chừng…
Chu Thiến có chút khó xử, cô cúi đầu, khẽ liếc nhìn Tống Thiệu Vân,tỏ vẻ biết mà không dám nói, như thế cũng đủ khiến người ta cảm thấyviệc này có liên quan đến Tống Thiệu Vân.
Triệu Hi Thành thấy vẻ mặt của cô thì vội quay sang nhìn Tống Thiệu Vân, vẻ mặt lạnh như băng sương:
- Em đã nói gì với Thế Duy sao?
Mặt Tống Thiệu Vân tái mét, đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn ChuThiến rồi lại quay đầu nhìn về phía Triệu Hi Thành đầy vẻ vô tội:
- Em có nói gì đâu, em chỉ nói chuyện phiếm với Chu tiểu thưthôi, Thế Duy lại đột nhiên khóc òa lên, chắc là thằng bé hiểu nhẩm em.
Thế Duy ngẩng đầu khỏi lòng Triệu Hi Thành chỉ vào Tống Thiệu Vân nói:
- Dì ấy nói muốn làm mẹ con, cha ơi, chẳng phải con có mẹ sao? Oa.. oa
Thế Duy khóc càng thêm đau lòng. Cho tới giờ, người của Triệu gia ai cũng nói với cậu rằng mẹ cậu bé xinh đẹp, tốt bụng cỡ nào. Cho nên dùThế Duy ra đời đã mất mẹ thì trong lòng cậu bé, mẹ là thần thánh, không thể xâm phạm. Hiện giờ, người dì mà cậu bé không thích kia muốn làm mẹcậu bé, cậu bé đột nhiên cảm thấy mẹ mình sẽ bị vứt bỏ, cho nên mới đau lòng như vậy
$pageOut $pageInChap 192 - Mê hoặc
Chu Thiến ở bên nghe Thế Duy nói, nhìn cậu bé khóc đau lòng như vậy,lòng vừa chua xót vừa đau. Nhìn thấy cậu bé có tình cảm sâu đậm với mình như vậy thì lại cảm thấy rất vui mừng, hận không thể lập tức ôm Thế Duy vào lòng mà nói cho thằng bé biết rằng mình là mẹ của nó.
Nhưng giờ cô không thể nói gì được, chỉ có thể ở một bên yên lặng an ủi cậu bé.
Triệu Hi Thành nghe Thế Duy nói xong thì lập tức hiểu, nhất định làcô ta tự cho là đúng mà nói hươu nói vượn trước mặt Thế Duy mới khiếnThế Duy đau lòng như vậy
Nhưng chính mình quả thật đã từng nói sẽ nghĩ đến chuyện đính hôn với cô ta. Lúc nói lời này cảm thấy Thế Duy còn nhỏ, có lẽ sẽ không hiểunhưng giờ xem ra, không nghĩ đến cảm xúc của Thế Duy là việc làm đángthất bại nhất của anh. Chuyện này phải nghĩ thêm mới được.
Triệu Hi Thành lạnh lùng nhìn Tống Thiệu Vân, cô ta bị ánh mắt củaanh nhìn mà bất giác thụt lùi về phía sau hai bước, máu trong người nhưđông lạnh lại. Miệng cô ta giật giật, muốn cười lại không cười được:
- Hi Thành, em… em không cố ý nói thế…
Hi Thành không trả lời cô ta, im lặng xoay người đi về phía trước, sau đó nói với Thế Duy trong lòng:
- Đừng khóc, Thế Duy, lúc nào cha cũng cần mẹ.
Thế Duy ngẩng đầu, mắt sưng đỏ lên:
- Thật không?
Hi Thành kiên định gật đầu:
- Thật đó! Trừ phi Thế Duy đồng ý, nếu không cha sẽ không để cho ai làm mẹ của Thế Duy nữa
Thân thể mềm mại của Tống Thiệu Vân chấn động, không biết lời này của Triệu Hi Thành có ý gì, có thể là anh dỗ dành trẻ con cũng nên. Dù saogiờ bên cạnh anh cũng chỉ có mình, ngoài mình ra anh có thể lấy ai? Vừanghĩ thế thì cô ta mới an tâm lại một chút.
Thế Duy nghe cha nói xong thì mới thoải mái, cậu bé tựa vào lòng cha, vô tình quét mắt qua Chu Thiến đang nhìn mình với vẻ quan tâm, môi ThếDuy giật giật, định nói gì đó nhưng lại thôi
Triệu Hi Tuấn đi đến bên cạnh Thế Duy dỗ dành:
- Thế Duy đừng buổn, chú đưa con đi chơi đu quay xoay tròn trong cái chén được không? Thú vị lắm đó.
- Ngồi chén xoay?
Thế Duy dần quên chuyện không vui, mắt đầy sự tò mò nhìn Hi Tuấn
- Ừ, chơi vui lắm, chỉ cần Thế Duy không khóc thì chú sẽ đưa Thế Duy đi chơi
Thế Duy vội nói:
- Thế Duy nín rồi!
Nói xong còn lấy tay quệt nước mắt, nhìn cậu bé nín khóc rồi mỉm cười, ba người đều mỉm cười theo
Tống Thiệu Vân đi theo sau chẳng qua để ý. Cô thấy Hi Thành không nói gì mình thì khẽ thở dài một hơi nhưng giờ Hi Thành lại coi cô ta nhưkhông khí thì lại cảm thấy khó chịu hơn bị trách mắng
Cô ta thở dài, không hiểu vì sao mình phải chịu tủi thân như thế.Mình tốt xấu gì thì cũng là thiên kim tiểu thư, , tuy rằng không phải do Tống phu nhân sinh ra nhưng từ nhỏ đến lớn cũng đều sống cẩm y ngọcthực, còn đi du học nước ngoài, muốn gả vào nhà giàu có cũng chẳng khógì. Nhưng vì mình và Thiệu Lâm có vài phần giống nhau nên mới bị cha vừa dỗ vừa ép đi phẫu thuật thẩm mỹ. Chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng nếulà vì Hi Thành thì cô ta cũng chấp nhận. Vốn tưởng rằng có thể thuận lợi mà gả vào Triệu gia, gả cho người đàn ông vừa tuấn tú vừa giàu có kia,đồng thời cũng giúp mẹ được tự hào, hai chữ con riêng phai nhạt đi. Rõràng đã rất thuận lợi nhưng sao giờ lại thành ra thế này?
Thật sự không nuốt trôi cơn tức này, có nên buông tay không? Nhưngmình đã trả giá nhiều như vậy, mắt thất sẽ thành công, thực sự không cam lòng mà buông tay. Đem người đàn ông tốt như vậy dâng cho người khác?Đây không phải là điều Tống Thiệu Vân sẽ làm, hơn nữa cũng khó ăn khónói với cha. Mọi vinh quang của mình đều là từ cha mà có, đắc tội ôngthì cũng có nghĩa là mọi bất hạnh đều bắt đầu
Hừ, còn Chu Thiến kia nữa, cũng dám không coi cô ra gì, thân phận nhỏ nhoi mà cũng dám chống đối cô, nhất định phải nghĩ cách thu thập cô ta, nếu không, thực sự không thể nuốt trôi cơn tức này được
Tống Thiệu Vân oán hận nghĩ
Ba người Triệu Hi Thành đi đến chỗ chơi chén xoay, trò chơi này không quá nguy hiểm, chỉ cần có người lớn quản lý thì có thể cho trẻ em chơi
Một chén có hai chỗ ngồi. Triệu Hi Tuấn bế Thế Duy ngồi trên một cáichén. Triệu Hi Thành ngồi trên cái chén khác. Chu Thiến nhìn mà khôngbiết nên làm sao, phía sau, Tống Thiệu Vân đang định ngồi vào bên TriệuHi Thành thì lại nghe Triệu Hi Thành nói với Chu Thiến:
- Cô còn không ngồi vào đi, thất thần cái gì?
Lòng Chu Thiến vui vẻ, đương nhiên là chấp nhận, vội vàng lướt quaTống Thiệu Vân mà ngồi xuống bên Triệu Hi Thành trước mặt cô ta, sau đóthắt dây an toàn cẩn thận
Sắc mặt Tống Thiệu Vân vô cùng khó coi nhưng là Hi Thành nói nênkhông thể phát tác, lòng nghĩ chắc hẳn Hi Thành là giận chuyện vừa nàynên cũng không coi ra gì. Cô ta lườm Chu Thiến một cái rồi lui ra ngoài. Muốn cô đường đường là Tống tiểu thư đi ngồi cùng người xa lạ sao? Côchẳng thèm!
Sau khi Tống Thiệu Vân lui ra ngoài, người quản lý bắt đầu mở máy,những chiếc chén đủ màu sắc rực rỡ bắt đầu xoay tròn. Chu Thiến gắt gaonắm chặt tay vịn, tuy rằng đã thắt dây an toàn nhưng vẫn có chút cảmgiác mất thăng bằng
Chu Thiến nhìn Triệu Hi Thành một cái, anh mặt không đổi sắc nhìn vềphía trước, không biết là đang nghĩ gì, bàn tay thon dài nắm lấy tayvịn, vững như Thái Sơn. Anh như cũng cảm nhận được ánh mắt của ChuThiến, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm.
Chu Thiến bị anh bắt gặp, lòng hoảng hốt, như thể đang rình mò lại bị người bắt gặp, thật sự rất xấu hổ. Muốn quay đi thì quá lộ liễu nhưngđối phương lại nhìn cô cười thoải mái rồi thong dong quay đầu đi, làmnhư không có chuyện gì, thế nhưng lòng anh lại trở nên kinh hoảng, timđập như nổi trống
Chu Thiến quay sang, cố ý không nhìn anh nữa nên không biết Triệu HiThành đột nhiên lại khẽ mỉm cười, tựa như hàn mai nở rộ trong đất trờibăng tuyết, cực kì động lòng người
Những điều này Chu Thiến đều không biết nhưng Tống Thiệu Vân lại thấy rõ. Cô nắm chặt lấy lan can, lòng dâng lên nhiều cảm giác không ổn.
Ban đầu cái chén chỉ xoay chầm chậm nhưng càng về sau xoay càng nhanh, người ngồi trong bắt đầu ngã trái ngã phải
Chu Thiến lo lắng nhìn về phía Thế Duy, thấy Triệu Hi Tuấn bế cậu bérất chắc, hơn nữa còn thắt dây an toàn thì mới an tâm. Thế Duy như thểkhông hề sợ hãi, cậu nhóc luôn hưng phấn hò reo, hiển nhiên là đã quênchuyện không vui vừa rồi ra tận chín tầng mây. Nhìn thấy Thế Duy lạitươi cười, Chu Thiến cũng mỉm cười theo.
Chu Thiến chỉ chú ý đến Thế Duy, không hề để ý đến cái chén đang xoay đến lúc nhanh nhất, khi cái chén hạ xuống, Chu Thiến không chuẩn bị sẵn sang, người hoàn toàn mất khống chế, tuy rằng đã thắt dây an toàn nhưng vẫn không tự chủ được mà đổ người sang một bên. Lần này, lại bổ nhàovào lòng Triệu Hi Thành.
Chu Thiến dựa vào lồng ngực quen thuộc này, chóp mũi tràn ngập hơithở nam tính quen thuộc kia. Đó vốn là người đàn ông cùng chung chăn gối với cô, bọn họ đã cùng trải qua chuyện thân mật nhất nhưng giờ ChuThiến lại vì cái ôm này mà hoảng loạn, ngượng ngùng, ngay cả cô cũng cảm thấy khó tin
Cô mất đi sự bình tĩnh thường nhật, miệng lắp bắp nói:
- Xin lỗi
Tay chân luống cuống định ngồi dậy cũng không hay biết rằng tim anhcũng đập loạn. Vừa mới ngồi dậy thì cái chén lại xoay mạnh, Chu Thiếnhoàn toàn không khống chế được mà lại ngã vào lòng anh. Lúc này, cô quẫn đến độ không nói được gì, cả người nóng bừng như thiêu cháy, tim cũngsắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Triệu Hi Thành thú vị nhìn Chu Thiến, lúc này cô hoàn toàn mất đi sựtrấn tĩnh bình thường, lo lắng bối rối, ngượng ngùng, đối lập với đêm đó cô thẳng thắn phản bác mình. Giờ cô khiến anh có cảm giác muốn trêuđùa. Anh chỉ biết là, tâm tình của anh lúc này rất thoải mái, anh mongthấy cô càng thêm quẫn bách. Anh vươn tay vòng ôm vòng quanh người côkhẽ nói:
- Cẩn thận
Vòng ôm ấm áp, hơi thở quen thuộc, lời nói dịu dàng khiến Chu Thiếnhoảng hốt, tựa như lại quay về quá khứ hạnh phúc bên anh. Cô kìm lòngkhông đậu mà ngẩng đầu lên nhìn anh
Đôi mắt đen to như phủ một lớp sương mỏng manh, đầy vẻ mơ hồ, hai máửng hồng càng khiến da dẻ cô thêm trắng nõn, như thể chỉ chạm vào là cóthể chảy nước. Bình thường chiếc mũi tròn không quá thanh tú giờ ửnghồng, trông rất đáng yêu. Đôi môi đầy đặn kiều diễm, trong veo như nước… khiến người ta nhìn mà kìm lòng không đậu muốn…
Quanh mình, mọi thứ như biến mất, xung quanh trở nên an tĩnh lại,trong thế giới của anh chỉ còn lại đôi mắt dịu dàng, đôi môi như cánhhồng kia. Đầu óc anh trống rỗng, tình cảnh này như kích thích đến tậnđáy lòng khiến cho anh không tự chủ được mà trầm mê…
- A!
Đột nhiên bên cạnh có tiếng thét chói tai, phá tan thế giới yên tĩnhcủa Triệu Hi Thành, anh đột nhiên bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện,khoảng cách giữa anh và Chu Thiến quá gần, gần đến độ anh có thể cảmnhận được hơi thở ấm áp của cô.
Anh vội vàng ngẩng đâu, trong mắt đầy sự trấn tĩnh và mê muội, khôngbiết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó anh bối rối đẩy mạnh Chu Thiến ra
Tim anh đập loạn, cả người như bị lửa thiêu đốt, ngực thở phập phồng, cơn xúc động quen thuộc thổi quét anh. Anh cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhìn về phía trước, không nhìn Chu Thiến lấy một lần
Chu Thiến bị anh đẩy mạnh mà ngã qua một bên, sự va chạm đau đớn khiến cô tỉnh táo lại. Cô vịn lên thành chén, mắt mở to, mặt vẫn ửng hồng, tim đập thình thịch
Vừa rồi…… Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Là Hi Thành muốn hôn cô sao? Hay là mọi thứ chỉ là ảo giác của cô?
Lòng cô lộn xộn, kích động, khẩn trương, ngọt ngào, ngượng ngùng, hạnh phúc…… Các loại cảm xúc hỗn tạp khiến cô hoàn toàn không để ý đượcrõ ràng, cũng chẳng dám nhìn Triệu Hi Thành thêm lần nào nữa
Hai người cứ yên lặng như vậy, mỗi người có tâm sự riêng, mãi cho đến lúc trò chơi kết thúc cũng chẳng nói thêm được gì
Cách đó không xa, đôi mắt to xinh đẹp của Tống Thiệu Vân nhìn chằm chằm bọn họ, đôi mắt như ngọc lưu ly chiếu ra tia sáng đáng sợ….
$pageOut $pageInChap 193 - Đồ sứ với mảnh ngói
Sau khi cái chén dừng lại, Triệu Hi Thành lập tức dứng dậy muốn đi ra ngoài. Chu Thiến cũng đứng lên đi ra theo, chỗ ra vô cùng hẹp, chỉ đủcho một người lớn nghiêng người lách qua, hai người liền va vào nhau ởngay chỗ ra đó.
Trong nháy mắt chạm phải Chu Thiến đó, Triệu Hi Thành cả kinh, vộivàng né tránh như thể Chu Thiến là rắn độc, mãnh thú vậy. Sau khi né đi, lại cảm thấy phản ứng của mình quá mãnh liệt vẻ mặt có chút mất tựnhiên. Anh nhìn thoáng qua Chu Thiến một cái, trong mắt có chút phức tạp rồi lướt qua Chu Thiến mà đi ra ngoài
Sự tránh né của Triệu Hi Thành khiến Chu Thiến khó chịu, cô không thể hiểu nổi cảm xúc của anh, vừa rồi sự dịu dàng, sự mơ hồ của anh là vìcái gì? Là vì có chút động lòng với cô sao? Vậy vì sao lại né tránh? Làvì xấu hổ? Là vì ngượng ngùng?
Nhưng Triệu Hi Thành sẽ ngại ngùng? Chỉ sợ từ này nghĩa là gì anh cũng chẳng hiểu.
Chu Thiến lắc đầu, hoàn toàn không hiểu. Cô đi theo anh mà đi ra ngoài
Ra ngoài, Triệu Hi Tuấn và Thế Duy đã đi ra. Ánh mắt Thế Duy sángbừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội cùng cha nói vừa rồi chơi vui cỡnào, cậu nhóc dũng cảm ra làm sao. Cậu bé quên sạch chuyện không vui lúc trước nhưng vẫn giận Tống Thiệu Vân nên nói chuyện với tất cả mọi người nhưng không hề để ý đến cô ta.
Triệu Hi Tuấn nhìn thấy Chu Thiến thì nhìn cô đầy ý vị, mỉm cười thản nhiên. Chu Thiến biết, cảnh ái muội khi nãy với Triệu Hi Thành nhấtđịnh anh đã nhìn thấy. Lập tức cũng chỉ cười ngượng ngùng.
Mà Tống Thiệu Vân vô cùng tức tối nhìn cô. Chu Thiến cũng chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái rồi lại quay đầu đi
Triệu Hi Thành bế Thế Duy đi đến địa điểm chơi tiếp theo. Dọc đườngđi anh và Thế Duy cùng trò chuyện, đôi khi quay qua nói chuyện với Triệu Hi Tuấn, thậm chí là cả Tống Thiệu Vân nhưng lại không để ý gì đến ChuThiến. Có đôi khi Chu Thiến nói chuyện với Thế Duy thì anh lại im bặt.Mấy lần như vậy, ngay cả Thế Duy cũng cảm thấy anh cố ý lạnh nhạt vớiChu Thiến. Cậu bé khó hiểu hỏi:
- Cha ơi, sao cha không nói chuyện với cô?
Triệu Hi Thành khéo léo đáp:
- Không có, cha không muốn nói chuyện
Nhưng ánh mắt vẫn không nhìn về phía Chu Thiến, Chu Thiến có thể cảmnhận được, mỗi khi cô đến gần, cả người anh như đề phòng, hơi thở lạnhbăng từ anh khiến cô bất tri bất giác tránh xa anh ra. Cô phiền não, khó chịu. Vì sao qua chuyện vừa rồi, quan hệ của bọn họ lại trở nên xấuhơn? Lúc trước tuy rằng anh lạnh lùng nhưng còn chưa đến mức coi côthành không khí
Chu Thiến đi tới bên Triệu Hi Tuấn. Triệu Hi Tuấn có chút lo lắngnhìn cô một cái. Chu Thiến cảm nhận được cũng quay lại nhìn anh mỉmcười, ý bảo anh không cần lo lắng.
Cách đó không xa Tống Thiệu Vân vân lạnh lùng nhìn bọn họ, khóe miệng khẽ cười đầy vui vẻ khi thấy người gặp họa.
Đi được nửa đường, Chu Thiến đột nhiên nói:
- Ngại quá, tôi muốn đi toilet một chút, xin đợi tôi một chút
Triệu Hi Thành như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, Triệu Hi Tuấn thì cười nói:
- Cứ đi đi, tôi chờ
Chu Thiến nhìn Hi Thành một cái, thấy anh vẫn không quay đầu, lòng buồn phiền xoay người đi về phía WC
Ra khỏi nhà vệ sinh lại thấy Tống Thiệu Vân đang đứng chắn đường cô,nhìn Chu Thiến qua gương, thấy cô đi ra thì quay đầu nhìn cô cười lạnh.
Chu Thiến làm như không phát hiện, đứng bên cạnh cô ta rửa tay rồi đi ra ngoài
Tống Thiệu Vân đi theo sau cô, ngữ khí trào phúng nói:
- Tôi đang nghĩ sao cô không chịu giúp tôi, thì ra là vì côcó ý đó. Đúng là không biết trời cao đất rộng, cóc mà đòi ăn thịt thiênnga!
Mấy câu cuối dường như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Chu Thiến quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Tống Thiệu Vân, trầm giọng nói:
- Tống tiểu thư, cô cũng là tiểu thư nhà giàu, xin cô nói chuyện lịch sự một chút, đừng tự bôi nhọ thân phận của mình
Tống Thiệu Vân chậc chậc lắc đầu”
- Chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô, quyến rũ bạn trai của người ta rồi còn tỏ vẻ thanh cao
Chu Thiến bước sát đến gần cô ta, nhìn thẳng vào cô ta mà nói:
- Tống tiểu thư, trong câu nói của cô ít nhất có hai chỗ sai. Thứ nhất, tôi không quyến rũ bạn trai của cô. Chuyện vừa rồi cô thấy là chuyện ngoài ý muốn, xin cô đừng tự cho là đúng mà bôi màu mè vào. Thứhai, nói đến không biết xấu hổ thì so với người cứ nói mình sẽ là mẹ kếtrước mặt trẻ con thì còn kém nhiều. Không biết mấy chữ “không biết xấuhổ” đặt lên ai thì hợp hơn.
Nhìn thấy khuôn mặt này của Tống Thiệu Vân đã bực mình. Chu Thiến vốn đang bực mình vì sự lạnh lùng của Triệu Hi Thành, giờ cô ta còn ở đâygây rối, hay lắm, đến đúng lúc lắm, lão nương đang không có chỗ pháttiết đây.
Tống Thiệu Vân không nghĩ tới Chu Thiến lại cứng rắng như thế, nhưngcô ta cũng chẳng vừa, lập tức vươn ngón tay ngọc, móng tay dài thiếuchút nữa chỉ vào chóp mũi của Chu Thiến.
- Nhìn cô bề ngoài chân chất mà hóa ra lại là đồ đàn bà âmhiểm, giả dói. Cô nghĩ cô được Thế Duy yêu thích thì có thể quyến rũđược Hi Thành? Sao cô không tự soi gương đi, nhìn mặt mũi cô thế này sao so được với tôi! Chẳng qua chỉ là bảo mẫu, chẳng có mặt mũi, dángngười, thân phận cũng chẳng có, cho dù cô không biết xấu hổ mà ra sức đi quyến rũ đàn ông thì cũng chỉ làm đồ chơi cho người ta mà thôi. Côkhông thấy thái độ của Hi Thành với cô sao? Giờ anh ấy thấy cô đã ghêtởm rồi
Nói xong thì cười lạnh, vẻ mặt vô cùng khinh miệt, đắc ý.
Chu Thiến nhướng mày, ngay lúc Tống Thiệu Vân định thu tay về thì côdùng tốc độ nhanh như chớp mà nắm lấy ngón tay cô ta, sau đó dùng sứcbẻ, đồng thời lạnh lùng nói:
- Tôi rất ghét bị người khác lấy tay chỉ mặt
Tống Thiệu Vân hét to một tiếng, đau đến nước mắt chảy ra
- Buông tay! Cô làm đau toi!
Cô ta dùng tay kia mà ra sức gạt tay Chu Thiến nhưng Chu Thiến nhanhnhẹn bắt được cổ tay kia của cô ta, sau đó tay nắm ngón tay cô ta lạităng thêm chút sức. Chu Thiến ngẩng đầu lên mà Tống Thiệu Vân tuy rằngcao hơn một chút nhưng vì quá đau đớn mà hoàn toàn không có đường chốngcự
Tống Thiệu Vân đau đến cả người mềm xuống, bất đắc dĩ đành phải cầu xin:
- Buông tay, tay của tôi sắp gẫy rồi
Bọn họ ở trong WC, WC cách khá xa chỗ chơi trò chơi, trừ người đi vệsinh thì chẳng có ai đến gần. Nhưng những người đó cũng chỉ cho là haicô gái cãi cọ chẳng có gì nên cũng không ai buồn can ngăn
Tống Thiệu Vân khẽ khóc nức nở:
- Buông…
Chu Thiến lạnh giọng nói:
- Cô xin lỗi tôi đi!
Tống Thiệu Vân tuy rằng không muốn nhưng vì muốn Chu Thiến buông tay đành phải rưng rưng khẽ nói:
- Xin lỗi…
Chu Thiến lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Thiệu Vân:
- Tôi chưa nghe thấy!
Tống Thiệu Vân chẳng có cách nào, đành phải cao giọng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi….
Sau đó bắt đầu òa khóc
Lúc này Chu Thiến mới buông cô ta ra.
Tống Thiệu Vân ôm ngón tay không ngừng xoa bóp, mắt rưng rưng nhìn Chu Thiến đầy vẻ thống hận.
- Chu Thiến, cô sẽ phải trả giá vì những hành động này
Chu Thiến hừ nhẹ một tiếng, trả lời:
- Trước khi làm gì cô tốt nhất là nên hiểu cho rõ, dù là những người thấp cổ bé họng như chúng tôi cũng chẳng dễ bắt nạt đâu. Côlà đồ sứ, tôi là mảnh ngói, cô không sợ thì cứ thử đi! Xem hai chúng ta sẽ được đẹp mặt
Cô nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng khiến tim Tống Thiệu Vân khẽ run lên.Định nói ra mấy câu đe dọa, uy hiếp nhưng lại chẳng nói nên lời.
$pageOut $pageInChap 194 - Bảo mẫu và thiếu gia
Chu Thiến và Tống Thiệu Vân hai người một trước một sau thoải mái đi đến bên hai anh em Triệu Hi Thành.
Triệu Hi Thành thấy mắt Tống Thiệu Vân đỏ hồng thì hỏi:
- Em làm sao thế?
Triệu Hi Tuấn và Thế Duy nhìn về phía hai người
Tống Thiệu Vân trào nước mắt, cô tuy là con riêng nhưng từ nhỏ đếnlớn chưa từng có ai đối xử với cô như vậy, chưa ai khiến cô phải chịunhục như vậy. Cho dù mọi người có khinh thường thân phận con riêng củacô ta thì cũng nể mặt Tống Trí Hào mà không làm cô khó xử trước mặtnhiều người. Hôm nay lại bị một bảo mẫu nho nhỏ làm cho phải khóc lóccầu xin là sự nhục nhã vô cùng. Cô ta cũng muốn kể lể với Triệu Hi Thành nhưng nếu thế thì Chu Thiến cũng sẽ nói những lời cô ta đã nói ra. Mình luôn cố gắng giữ gìn hình tượng thục nữ như Thiệu Lâm, nếu những lờinày để Triệu Hi Thành nghe được thì tuyệt đối sẽ phá hoại hình tượng của mình trong mắt anh. Mọi công sức trước kia cũng chỉ là uổng phí.
Cho nên dù Tống Thiệu Vân hận Chu Thiến đến ngứa rang nhưng vẫn phải cố che giấu chuyện này. Cô ta nói:
- Vừa rồi bị trượt chân ngã trong toilet, có hơi đau
Nói như vậy chắc hẳn là phù hợp với hình tượng nhu nhược của Thiệu Lâm đi
Chu Thiến vốn không sợ cô ta nói chuyện vừa rồi ra, nói ra càng tốt,mọi người nói cho rõ ràng đỡ phải đoán già đoán non mà khó chịu. Nhưnggiờ Tống Thiệu Vân lại nuốt chuyện này vào lòng, còn tìm ra lí do sứtsẹo như vậy thì khiến cô thực sự buồn cười. Chu Thiến phải cố gắng lắmmới nhịn lại được
Thế Duy nghe Thiệu Vân nói thì bĩu môi:
- Thế Duy ngã cũng còn chẳng khóc, dì thật vô dụng
Bên cạnh, Triệu Hi Tuấn không chút nể tình cười phá lên. Tống ThiệuVân tức tái mặt. Cô ta lén liếc Triệu Hi Thành một cái, chỉ thấy anhcũng khẽ mỉm cười thì lại cúi đầu, không rõ anh cười là có ý gì.
Đến giữa trưa, bốn người vào cửa hàng trong công viên mà ăn trưa.Buổi chiều lại dẫn Thế Duy đi chơi hai tiếng liền. Thái độ của Triệu HiThành với Chu Thiến vẫn lạnh lùng như cũ, cơ bản là không để ý đến cô.May mà Triệu Hi Tuấn ở bên cạnh nói chuyện cùng cô khiến cô đỡ xấu hổ.Nhưng mọi việc này Triệu Hi Thành đều nhìn thấy, sắc mặt anh càng trởnên âm trầm.
Đến khi Thế Duy mệt mỏi bát đầu ngủ gà ngủ gật, bốn người mới lái xe rời đi.
Đi đến bãi đỗ xe, Triệu Hi Thành một mình đi đến bên xe mình, ChuThiến nhìn khuôn mặt càng lúc càng lạnh lùng của anh thì bế Thế Duy chủđộng ngồi vào xe của Triệu Hi Tuấn. Tống Thiệu Vân vội lên xe của HiThành.
Triệu Hi Thành thấy Chu Thiến ngồi lên xe Hi Tuấn thì khẽ hừ mộttiếng. Lúc ngồi vào xe thì đóng cử xe đánh sầm một tiếng khiến TốngThiệu Vân ngồi bên trong giật mình hoảng sợ
Dọc đường đi, sắc mặt Triệu Hi Thành vô cùng âm trầm đáng sợ, bêntrong xe không khí như bị đè nén. Cô ta muốn nói chuyện, vài lần định mở miệng nhưng vừa nhìn sắc mặt của anh thì mọi lời nói đều vội nuốt vàotrong. Ở bên anh lâu như vậy nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi anh. Hiệngiờ vì sao anh lại nổi giận? Cô hoàn toàn không hiểu, là vì mình sao?Hay là vì… Chu Thiến?
Mà xe bên kia, không khí thoải mái hơn nhiều
Thế Duy dựa vào lòng Chu Thiến mà ngủ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tiếng hít thở khe khẽ đều đều
Triệu Hi Tuấn lái xe, nhìn thoáng qua Thế Duy, mỉm cười nói
- Tiểu gia hỏa này hôm nay chắc chắn là chơi mệt rồi
Chu Thiến nhẹ nhàng nói:
- Đúng thế, bình thường ăn trưa xong là nó đã đi ngủ rồi, hôm nay cố đến lúc này đã là không tệ
- Hôm nay cô chơi vui không?
Ánh mắt Chu Thiến buồn bã, nửa thời gian đều phải nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hi Thành thì sao có thể vui vẻ?
- Tôi thì có gì mà vui hay không, tôi đi là để chăm sóc Thế Duy chứ đâu phải đi chơi
Những lời này là dỗi Hi Thành nhưng giờ cũng chỉ có thể nói trước mặt Hi Tuấn, chỉ có anh mới khiến cô được thoải mái bộc lộ cảm xúc.
Triệu Hi Tuấn nhìn cô một cái, nhẹ giọng an ủi nói:
- Cô đừng để ý những lời anh tôi nói. Từ sau khi chị dâu quađừi, tính tình anh trở nên lạnh lùng đi nhiều, ngoài với người thân thìvới ai cũng là như thế. Cũng chẳng phải chỉ nhằm vào mình cô đâu
Anh thoáng dừng lại, như do dự một hồi rồi mới nói tiếp:
- Tình cảm của anh chị rất sâu sắc, cho dù chị dâu đã qua đời hai năm nhưng anh ấy chưa bao giờ quên chị dâu. Tôi nghĩ, cả đời này có lẽ anh có thể sẽ lấy một người khác nhưng sẽ chẳng thể nào yêu bất kìai nữa…
Nói xong, anh nhìn Chu Thiến đầy ý vị.
Chu Thiến cũng hồ nghi nhìn lại anh, anh đang nhắc nhở cô điều gì sao?
Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Triệu Hi Tuấn mỉm cười rồi lại quay đầu đi.
Bốn người quay về biệt thự thiếu gia, Chu Thiến bế Thế Duy lên phòng. Triệu Hi Thành như quên đi sự tồn tại của Tống Thiệu Vân, cũng đi theoChu Thiến lên tầng ba.
Tống Thiệu Vân bị bỏ qua đứng một mình trong đại sảnh, đi cũng khôngđược ở lại cũng không xong, mặt lúc hồng lúc trắng, vẻ mặt vô cùng xấuhổ. Cuối cùng vẫn là Triệu Hi Tuấn giải vây cho cô
Anh thấy cô ta trông tủi thân, tựa như Thiệu Lâm lúc còn sống những lúc cô đơn mà lòng mềm lại nói:
- Ăn cơm tối rồi hãy về
Giọng nói chứa sự thương hại
Tống Thiệu Vân cũng có lòng kiêu hãnh của mình, cả ngày hôm nay đềubị lạnh lùng, giờ chẳng nhẽ còn ở đây nhận sự thương hại của người nhàTriệu gia sao? Cô tuy thực sự thích Hi Thành nhưng còn chưa đến mức quỵlụy như thế.
Vì thế cô ta nhìn Triệu Hi Tuấn, mặt không đổi sắc:
- Không cần, tôi muốn về
Nói xong quay đầu đi, nổi giận đùng đùng đi ra cửa lớn
Tống Thiệu Vân vừa ra khỏi phòng khách thì đụng mặt Quế tẩu
Quế tẩu thấy cô thì vội cười:
- Tống tiểu thư, đến tìm đại thiếu gia à?
Tống Thiệu Vân hôm nay không có tâm tình luyên thuyên với bà ta nênchỉ ừ một tiếng rồi lại đi tiếp. Nhưng đi được hai bước thì lại ngừnglại, quay đầu nhìn Quế tẩu, sau đó mỉm cười nói:
- Quế tẩu, Chu Thiến kia làm ở đây mấy hôm, bà thấy cô ta thế nào? Là người an phận sao?
Vừa nhắc đến Chu Thiến, lòng Quế tẩu cũng chẳng thoải mái gì. Bà tatỏ vẻ khinh thường, sau đó nhìn trái nhìn phải, kéo Tống Thiệu Vân đếngóc vắng nói:
- Tống tiểu thư, cô đừng thấy cô ta trông hiền lành mà coithường! Cô ta có mưu kế đó! Chẳng những thu phục được tiểu thiếu giatrong thời gian ngắn mà bây giờ ngay cả phu nhân và tiên sinh cũng rấttín nhiệm cô ta, còn cho cô ta ngồi ăn cơm cùng nữa.
Tống Thiệu Vân lắp bắp kinh hãi, mới có vài ngày ngắn ngủi mà địa vị của cô ta trong Triệu gia đã ổn định thế sao?
Quế tẩu thấy thần sắc của Tống Thiệu Vân thì biết cô ta cũng không thích Chu Thiến, lòng nổi lên suy nghĩ rồi nói:
- Còn nữa, Tống tiểu thư, tôi nhắc nhở cô nhé, giờ cô ta đang ở ngay trong phòng tiểu thiếu gia, mà phòng của tiểu thiếu gia lại sátvách với phòng của đại thiếu gia đó.
- Cái gì?
Tống Thiệu Vân thất thanh kêu ra. Đây chẳng phải là tạo cơ hội chocon tiện nữ kia sao? Nhìn hành động hôm nay của cô ta thì đúng là cólòng câu dẫn Hi Thành. Khoảng cách gần như vậy, Hi Thành thế nào cũngvẫn là đàn ông, phải làm thế nào để cô ta không thực hiện được âm mưuđây?
Tống Thiệu Vân nhìn nhìn bốn phía, thấy tiếng kêu vừa rồi của mình không khiến ai chú ý thì mới nói tiếp:
- Quế tẩu, nghe nói bà có con gái học giáo dục mầm non, rất muốn làm bảo mẫu của Thế Duy?
Quế tẩu nghe xong, lòng vui vẻ, cười nói:
- Thật hiếm có mà Tống tiểu thư còn nhớ đến chuyện nhà tôi
Sau đó lại tỏ vẻ không cam lòng:
- Nhưng giờ Chu Thiến đã được phu nhân tin tưởng vô cùng, chuyện này, chẳng còn hi vọng gì nữa…Nói xong thở dài.
Tống Thiệu Vân nhíu mày nói:
- Ai nói, chỉ cần Chu Thiến đi thì tôi sẽ có cách đưa con gái bà làm bảo mẫu cho Thế Duy.
Quế tẩu nhìn cô ta:
- Nhưng Chu Thiến làm rất tốt, sao có thể đi được?
Tống Thiệu Vân kéo bà ta sát lại, mắt lóe lên, nhẹ giọng nói:
- Cách thì luôn có, chỉ là bà có muốn làm hay không thôi
Bên kia, Chu Thiến bế Thế Duy lên lầu, thấy Hi Thành lên theo thì cũng chẳng nhìn anh, đi thẳng vào phòng
Nhìn thấy Chu Thiến, Triệu Hi Thành hơi dừng lại, sau đó cũng quay đầu đi vào phòng, đóng cửa phòng đánh ầm một tiếng
Tim Chu Thiến nhảy dựng lên theo tiếng đóng cửa kia, cô nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, đứng đó hồi lâu, sau đó ảm đạm cúi đầu, tim đau nhưdao cắt. Nếu có thể, cô thực sự rất muốn kéo anh lại mà hỏi, rốt cuộcanh nghĩ gì, rõ ràng anh để cô ngồi bên cạnh anh, rõ ràng là anh đã định hôn cô… Nhưng vì sao anh lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế?
Nhưng thân phận hiện tại của cô thì có thể làm thế sao? Cô có tư cách gì hỏi anh điều này? Một bảo mẫu đi hỏi chủ mình rằng vì sao lại lạnhnhạt với mình sao?
Nhưng chẳng có thân phận đó thì bọn họ vẫn có khoảng cách rất xa, khó mà vượt qua được.
Chu Thiến xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Triệu Hi Thành không ăn cơm tối ở nhà, trở về không lâu thì công tyđã có người gọi điện đến có việc. Anh vội vàng rời đi, lúc sau mới gọiđiện về nói có tiệc xã giao, về muộn
Ăn cơm tối xong, Chu Thiến dẫn Thế Duy đi tản bộ trong hoa viên, không lâu sau, Triệu Hi Tuấn đã tìm đến
Không biết vì sao, Triệu Hi Tuấn rất thích gặp Chu Thiến, cũng thích ở bên cạnh cô. Hai năm qua, anh từng gặp rất nhiều người con gái, xinhđẹp dịu dàng, khí chất cao nhã, tính cách hoạt bát, đủ mọi loại phụ nữnhưng chẳng ai đem đến cho anh cảm giác này
Anh dựa vào gốc cây đại thụ nhìn Chu Thiến và Thế Duy cách đó không xa.
Bóng cây trong hoa viên rất dày, hương hoa thản nhiên tràn ngập khắp nơi
Chu Thiến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thế Duy, chậm rãi đi trên conđường nhỏ trong hoa viên. Ánh trăng sáng tỏ dịu dàng chiếu lên người cô, tựa như phủ lên người cô một tầng lụa mỏng manh.
Chu Thiến đang kể chuyện cổ tích cho Thế Duy, cô kể chuyện gấu nhỏ và quả dưa hấu về. Cuối cùng, Chu Thiến dịu dàng nói với Thế Duy:
- Gấu con vì lăn dưa về mà dưa bị hỏng, cũng chẳng ăn được nữa. Nếu là Thế Duy thì Thế Duy sẽ làm gì?
Khoảng cách không gần, anh không nhìn được rõ vẻ mặt của cô nhưngnghe giọng cô thì anh có thể tưởng tượng được, nhất định bây giờ cô đang mỉm cười, ánh mắt nhất định dịu dàng khiến người ta mềm lòng
Thế Duy ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vỗ ngực nói:
- Thế Duy sẽ vác dưa hấu về nhà. Thế Duy sẽ không lười
Chu Thiến bế Thế Duy lên, thơm vào má cậu bé một cái thật kêu:
- Thế Duy ngoan quá! Cô rất thích Thế Duy.
Thế Duy cao hứng cười khanh khách.
- Chú cũng thích Thế Duy lắm!
Hai người một lớn một nhỏ quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Hi Tuấn đang dựa vào gốc cây đại thủ, tán lá dầy đặc che trên đầu khiến mặt anh tốiđi, khiến vẻ tuấn tú của anh lại thêm mấy phần thần bí
$pageOut $pageInChap 195 - Phòng
Triệu Hi Tuấn chậm rãi đi ra khỏi bóng tối, bóng cây chiếu lên ngườianh, cuối cùng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú tuyệt đại của anh, khiến đôimắt phượng của anh còn sáng hơn sao trời.
Anh nhìn bọn họ mỉm cười, mắt phượng lưu chuyển, khí chất tao nhãtuấn tú chậm rãi tỏa ra. Bất kể là đi đâu, lúc nào, chỉ cần là nơi cóanh xuất hiện thì lập tức trở thành hạc giữa bầy gà.
Triệu Hi Tuấn quả thực có sức hút này!
Thế Duy chạy nhào qua phía Hi Tuấn, kêu lên một tiếng vui mừng:
- Chú ơi!
Hi Tuấn bế Thế Duy lên, anh đi tới bên Chu Thiến, vừa đi vừa nói với Thế Duy:
- Cô đang kể chuyện cho Thế Duy nghe à?
- Đúng thế, ngày nào cô cũng kể, chuyện hay lắm
Giọng Thế Duy rất vang dội, sau đó lại giãy giãy chân, ý muốn xuống
Triệu Hi Tuấn đặt Thế Duy xuống đấy, Thế Duy lại chạy ào lên trước. Chu Thiến vội nói:
- Thế Duy, chạy đi đâu?
Thế Duy chẳng quay đầu lại:
- Thế Duy đi ngắm hoa
Chu Thiến dặn dò:
- Trời tối nhớ nhìn đường, cẩn thận bị ngã
Sau đó quay đầu nhìn Hi Tuấn cười nói:
- Trẻ con giờ rất tò mò, phải cho bọn chúng tiếp xúc với nhiều thứ, tự mình khám phá mà hiểu ra nhiều điều.
Triệu Hi Tuấn dừng bước, nhìn khuôn mặt trắng mịn thản nhiên như tỏasáng dưới ánh trăng, hồng hào như bạch ngọc. Anh luôn cảm thấy mỗi cáimỉm cười, mỗi lần cúi đầu, mỗi lần ngoảnh đầu lại khiến cho anh đều cócảm giác vô cùng quen thuộc. Cảm giác này tựa như rượu ngon được cấtgiấu lâu năm, khiến anh không tự chủ được mà say mê
Anh nhẹ giọng nói:
- Tương lai ai cưới được cô nhất định là rất có phúc! Cô sẽ là người vợ tốt, là người mẹ tốt.
- Mẹ tốt thì chắc là được còn vợ tốt thì sao anh nhìn ra?
Chu Thiến không nhịn được mà phì cười, Hi Tuấn vẫn thật đáng yêu.
Triệu Hi Tuấn nhún nhún vai, nhướng mày cười, vẻ mặt tuấn tú khó mà miêu tả rõ được:
- Chẳng có lý do gì cả, đây chỉ là cảm giác của tôi thôi, tôi cảm thấy cô nhất định sẽ là người vợ tốt
Nghe đến đó, c tkhông nhịn được thở dài một tiếng, yên lặng xoay người sang chỗ khác, về phía trước.
Triệu Hi Tuấn bước dài hai bước đuổi kịp cô, sau đó xoay người rút lui, nhìn cô nói:
- Sao lại mất hứng, tôi nói gì sai sao?
Chu Thiến lắc đầu:
- Không sao, không liên quan đến anh, tôi chỉ là tự nhiên nhớ lại một chuyện cũ
Sau đó cô lại chuyển đề tài:
- Hi Tuấn, anh làm ngôi sao lâu như vậy, đạt được địa vị này, anh có vui không?
Triệu Hi Tuấn ngẩn ra, bước chậm lại:
- Rất nhiều người nghĩ rằng tôi đạt được địa vị này thì sẽrất vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng bọn họ lại không biết, niềm hạnh phúc củatôi không phải là vì đạt được thành công mà vì trong quá trình phấn đấuđó khiến cho tôi thỏa mãn
Chu Thiến cười:
- Tôi biết, đây là giấc mộng của anh. Cho dù bỏ qua mọi thứ cũng không thể bỏ qua ước mơ của mình được
Triệu Hi Tuấn dừng bước, nhìn cô thật sâu, sau đó đột nhiên mỉm cười, nụ cười còn dịu dàng hơn trăng, nhẹ nhàng nói:
- Đúng, anh nói đúng, đây là giấc mơ tôi không thể bỏ qua được
Thì ra trên đời này, ngoài cô, còn có thể có người con gái khác hiểu anh như vậy…
Lúc này, Thế Duy chạy chậm chậm quay lại, kéo tay Chu Thiến, hưng phấn nói:
- Cô ơi, con vừa đếm, hôm nay hoa nở nhiều hơn hôm qua.
Chu Thiến cao hứng nói:
- Thế Duy giỏi quá, mau dẫn cô đi xem nào, cô xem Thế Duy đếm xem có đúng không nào.
Vẻ mặt Thế Duy vô cùng đắc ý, sau đó dắt Chu Thiến đi lên trước. Thế Duy cũng mỉm cười đi theo
- Một, hai, ba…
Vẻ mặt Thế Duy nghiêm túc, chỉ vào từng đóa hoa mà đếm. Tuy rằngkhông thực sự nhớ hết, cũng có đôi lúc quên số nhưng đếm vẫn rất rõ ràng
Chu Thiến nhìn cậu bé mà trong mắt đầy sự kiêu ngạo. Đây là con củacô, đứa con thông minh, đáng yêu, ngoan ngoãn của cô. Bất luận là thếnào, cô phải nghĩ cách để ở lại bên con, nhìn con khôn lớn
Đếm xong, Thế Duy mở to mắt chờ người lớn khen ngợi, Chu Thiến vội ôm cậu bé vào lòng nói:
- Thế Duy giỏi quá! Thế Duy đúng là đứa trẻ ngoan
Triệu Hi Tuấn cũng vỗ tay khen ngợi:
- Thế Duy thông minh thế này, muốn chú thưởng cho cái gì nhỉ?
Mắt Thế Duy sáng bừng, lập tức tiếp lời nói:
- Thế Duy muốn xem chú đi quay phim
- À?
Triệu Hi Tuấn bật cười, không ngờ Thế Duy lại đưa ra yêu cầu nàynhưng lời đã nói ra không thể rút lại. Anh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn củaThế Duy nói:
- Con đúng là quỷ quái! Được! Chú đồng ý với con! Ngày mai đi làm chú sẽ đưa con đi cùng
Sau lại nhìn về phía Chu Thiến:
- Cô cũng đi cùng đi, tôi làm việc bận rộn không thể chăm sóc nó cẩn thận được
Chu Thiến gật gật đầu. Thế Duy cao hứng nhảy nhót khắp nơi
Triệu Hi Tuấn nhìn ánh mắt trong sáng, nụ cười tinh thuần của Chu Thiến mà đột nhiên muốn ngày mai đến thật nhanh
Chơi đến gần 10h, Thế Duy buồn ngủ thì Chu Thiến mới bế cậu bé lên lầu
Sau khi về phòng, tắm rửa thay quần áo cho Thế Duy xong, Chu Thiếnđặt cậu bé xuống giường, Thế Duy lật người mấy lần rồi ngẩng đầu nói với Thế Duy:
- Cô ơi, không thấy gấu nhỏ đâu
Mắt bắt đầu đỏ lên như sắp khóc.
Con gấu đó là khi Chu Thiến vẫn còn là Thiệu Lâm đã mua cho Thế Duy.Thế Duy rất coi trọng nó, người bình thường đều không được chạm vào, tối nào cũng ôm đi ngủ. Cậu bé nói, như thế cũng giống như có mẹ ngủ cùng
Giờ con gấu quan trọng như vậy lại không thấy, sao có thể không lo lắng. Chu Thiến an ủi cậu bé:
- Thế Duy đừng khóc, con trai không thể tùy tiện khóc nhè. Đừng vội, để cô đi tìm cho, nhất định có thể tìm được!
Thế Duy lấy mu bàn tay quệt nước mắt, gật gật đầu.
Chu Thiến bắt đầu tìm trong phòng, trên giường, gậm giường, ngăn tủ, sàn nhà, thậm chí cả ban công, nhà tắm cũng chẳng thấy đâu
Thấy môi Thế Duy bĩu bĩu, lại sắp khóc. Chu Thiến hỏi cậu bé:
- Thế Duy có mang gấu con đi đâu không?
Thế Duy nghĩ một hồi mới trả lời:
- Trong phòng cha
Phòng Hi Thành? Chu Thiến ngẩn ra nhưng lập tức nói:
- Thế Duy đừng khóc, cô đi lấy cho con
Nói xong, bước ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng Triệu Hi Thành.
Chu Thiến do dự một hồi, Hi Thành hẳn là chưa về chứ? Cô gõ gõ cửa,lại nghiêng tai lắng nghe một hồi, bên trong chẳng có chút tiếng độngnào.
Chu Thiến hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào.
Cửa vừa mở ra, đèn bên trong sáng lên khiến cả căn phòng sáng bừng
Căn phòng vẫn giống hệt như lúc cô ra đi, thậm chí ngay cả chiếc áo ngủ trước khi cô bị bắt cóc vẫn còn treo trên giá áo
Chu Thiến nhẹ nhàng đi vào, vô cùng hoài niệm mà nhìn mọi thứ trong phòng
Trong tủ vẫn treo quần áo của cô, những thứ cô thích, màu cô thích.Trên ngăn tủ có ảnh của cô, cô dựa vào lòng Hi Thành cười tươi rạng rỡ.Chu Thiến nhẹ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp trong ảnh, không nhịn được mà mắt lại nóng bừng. Giờ cô đã chẳng còn là Thiệu Lâm xinh đẹp mà anh đãyêu nữa.
Cô lại vuốt lên khuôn mặt của Hi Thành trong bức ảnh, khi đó nụ cười của anh vui vẻ như vậy, trên mặt như phủ ánh sáng chói lọi nhưng giờkhuôn mặt anh chỉ còn lại băng sương…
Bên cạnh là ảnh của Thế Duy, lúc mới sinh ra, đầy tháng, một tuổi… Tất cả đều để bên cạnh ảnh cô như thể cho cô xem vậy/
Trên bàn trang điểm là đồ mĩ phẩm cô dùng dở, chỉ còn lại một ít, có một số đã hết hạn nhưng vẫn giữ lại trong này, không vứt bỏ thứ nào hết
Chu Thiến ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình thường của mình trong gương, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy qua gò má.
- Cô ở đây làm gì?
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mắng nhẹ đầy lạnh lùng
$pageOutMàn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét