Các bạn truy cập IGAMEMOBI.NET để xem được nhiều nội dung mới nhất nhé

Hướng dẫn Sử dụng trình duyệt [Opera Mini mới nhất][UC Browser mới nhất cho Android] để truy cập web với tốc độ nhanh nhất !

Mobi Army

Mobi Army - Anh Tài Tựa Gunbound

Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer.
Giác Đấu

Giác Đấu - RPG Action Thời Trung Cổ

Nhập vai các chiến binh, sát thủ, pháp sư tung hoành chiến đấu và săn tìm phần thưởng quý

Con Dâu Nhà Giàu - Chương 211 - 215

Con Dâu Nhà Giàu - Chương 211 - 215

Con Dâu Nhà Giàu - Chương 211 - 215

$pageIn

Chap 211 - Ánh lệ

Sau hoa viên

Hoàng hôn rực rỡ, ánh mặt trời phía chân trời đỏ rực như lửa

Sau hoa viên ngoài bọn họ thì không còn ai khác, bốn phía im ắng,thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chim nhỏ vỗ cánh bay lên

Triệu Hi Thành đi vào hoa viên thì lập tức quay lưng về phía ChuThiến, đứng ở trước một bụi hoa, xung quanh là bóng hoa lay động, anhnhìn chằm chằm vào những đóa hoa đang nở như thể mục đích anh đến đâychỉ là để ngắm hoa thôi vậy

Chu Thiến đi đến bên cạnh, hít sâu một hơi, trong lòng có chút lolắng, phải nói chuyện kì quái đó ra, thực sự cần không ít dũng khí. Cônhẹ nhàng nói:

- Triệu tiên sinh…

Đúng lúc này, Triệu Hi Thành đột nhiên xoay người lại cắt lời cô:

- Chờ đã, Chu tiểu thư

Anh quay người lại khiến khoảng cách giữa hai người kéo gần, chỉ cầnvươn tay là có thể chạm vào nhau. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ mái tóc, đôimắt, thậm chí là đôi lông mày của anh, khiến cho vẻ tuấn mỹ của anh trởnên đặc biệt yêu dã.

Chu Thiến nhìn anh mà tim đập loạn

Nhưng cô lại không biết, lúc này trong mắt Triệu Hi Thành cô cũng cómột vẻ xinh đẹp khác thường. Cô quay lưng về phía ánh sáng, ánh mặt trời ánh lên xung quanh người cô, mái tóc ánh vàng có chút chói mắt. Đôi mắt cô thâm sâu như giếng không thấy đáy, lẳng lặng nhìn anh như có hàngvạn lời muốn nói nhưng không thể nói hết.

Chính là ánh mắt này mà khiến tim anh như bị khóa chặt, khiến anh muốn tìm hiểu đến nơi sâu thẳm trái tim cô

Ánh mắt Triệu Hi Thành dần trở nên nhu hòa

Nhưng đột nhiên trong lòng như có một giọng nói với anh: Không được!Triệu Hi Thành, mày không vượt qua được chút khảo nghiệm, không vượt qua được sự dụ hoặc của người sao? Anh đau khổ nhắm mắt lại, giọng nói kiavẫn lởn vởn trong đầu: Nhớ đến Thiệu Lâm, nhớ đến Thiệu Lâm đi. Ngườicon gái yêu mày đến chết, mày thực sự muốn để người con gái khác thaythế vị trí của cô ấy? Cắt đứt đi, nhân lúc còn sớm, mau cắt đứt đi!

Lúc mở mắt lại, đôi mắt Triệu Hi Thành đã hồi phục lại sự tỉnh táo

Anh nhìn cô, nhẹ nhàng, chậm rãi mà chân thành nói:

- Chu tiểu thư, xin lỗi, tôi muốn sa thải cô!

Chu Thiến giật mình, cô nghĩ mình chắc đã nghe nhầm, hai mắt nhìn anh chăm chú, khó tin mà hỏi lại:

- Triệu tiên sinh, anh… nói gì cơ?

Bốn phía im ắng, cho nên mọi âm thanh như đều biến mất trong chớp mắt

Triệu Hi Thành nhìn trông bình tĩnh nhưng đáy lòng như có thủy triều dâng, mọi cảm xúc phức tạp, chua sót đều dâng lên.

Giọng của anh rất rõ ràng, cũng rất lạnh nhạt như không chút tình cảm:

- Chu tiểu thư, ý tôi là, Triệu gia chúng tôi không cần cô nữa, ngày mai cô rời khỏi đây đi

Chu Thiến như bị sét đánh, ngây ngốc đứng đó

Anh… anh nói gì cơ?

Chu Thiến ngẩn ngơ nhìn Triệu Hi Thành, những lời đã chuẩn bị hoàntoàn bị anh làm cho lộn xộn, thậm chí cô không nhớ nổi cô định nói gì.Lúc này trong đầu cô hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, trong nháy mắt,hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ

- Vì sao?

Chu Thiến nhìn anh, trong mắt là sự khó hiểu, bối rối, mơ hồ:

- Triệu tiên sinh, đây là vì sao? Là tôi làm sai cái gì sao?

Sự bối rối của cô khiến anh mềm lòng nhưng vừa nghĩ đến mục đích của bản thân thì Triệu Hi Thành không thể không cứng rắn:

- Không, cô không làm sai gì cả, ngược lại cô làm rất tốt.Điểm này tôi sẽ thưởng thêm cho cô. Chỉ là tháng sau tôi sẽ đưa Thế Duyđi nhà trẻ, không còn cần đến cô nữa

Không còn cần cô nữa….

Tim Chu Thiến đau như dao cắt, thì ra từ đầu tới cuối, trong mắt anhcô chỉ là người làm của Triệu gia, bảo đến thì đến, đuổi đi thì đi…

Triệu Hi Thành nhìn sắc mặt cô tái mét lại trong chốc lát, lòng như bị kim châm, anh hận không thể lập tức bước đến bên cô.

Anh muốn khẽ an ủi cô, trời mới biết anh phải mất bao nhiêu sức lực để ngăn chặn nỗi xúc động này lại.

Anh thầm kinh hãi, trong lòng anh cô đã quan trọng đến thế rồi sao

- Nhưng mọi người chẳng phải đã nói là phải 2,3 tháng nữa mới đưa Thế Duy đi nhà trẻ sao?

Là cái gì khiến anh đổi ý?

Vội vã đuổi cô đi như thế?

- Chu tiểu thư, cô cảm thấy tôi có cần phải giải thích chuyện này với cô không?

Bàn tay sau lưng Triệu Hi Thành nắm chặt lại. Sắc mặt Chu Thiến cũngcàng lúc càng tái nhợt. Đúng, Đúng là không cần, trong lòng anh, ngay cả một lời giải thích cũng là không đáng

Mặt trời dần dần biến mất ở cuối chân trời, ánh nắng cuối cùng cũngbị màn đêm nuốt chửng. Ánh trăng lặng lẽ hiện lên, tản ra ánh sáng nhuhòa, bao phủ lên cảnh vật trong hoa viên

Triệu Hi Thành không muốn đối mặt với cô, trời mới biết cứ thế thì anh sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.

- Tốt lắm, cứ vậy đi, Chu tiểu thư, chút nữa tôi sẽ nói chuyện này với mẹ tôi, cô cũng về phòng chuẩn bị dần đi

Nói xong anh nhanh chóng xoay người, muốn nhanh chóng rời đi, rời khỏi người con gái khiến tâm hồn anh dậy sóng

- Chờ đã!

Phía sau, Chu Thiến lại đột nhiên mở miệng gọi anh lại, trong giọng nói có sức lực như lần đáng bạc cuối cùng, khiến anh run sợ.

Anh không thể không dừng bước nhưng không xoay người lại, ánh trăngrải lên người anh màu bàng bạc khiến anh có vẻ lạnh lùng khó nói

Chu Thiến nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết:

- Vì sao. Vì sao đột nhiên lại như vậy? Triệu Hi Thành! Rõ ràng anh có cảm giác với tôi! Vì sao đột nhiên muốn tôi đi!

Triệu Hi Thành đau khổ nhắm mắt lại, vì sao, Chu Thiến? Vì sao emphải muốn biết rõ? Vì sao cố ép anh phải nói ra những lời lạnh lùng hơn?

Anh vô cùng không muốn làm tổn thương cô…

Anh chậm rãi xoay người, khuôn mặt cô biến mất trong bóng tối, mơ hồkhông rõ. Cô đứng cách anh khoảng ba thước, bóng cây bao phủ cô khiếnbóng dáng cô trở nên mơ hồ, vô cùng đau khổ. Triệu Hi Thành khó khăn mởmiệng:

- Chu Thiến, tôi thừa nhận tôi từng động lòng với cô, bởi vìcô có chút giống với phu nhân đã qua đời của tôi. Nhưng cho dù là thếthì cô nghĩ rằng chúng ta có thể sao?

Anh thoáng dừng lại, cảm thấy không thở nổi, tim như bị bàn tay vôhình nắm lấy. Anh không nói gì nữa, tim như bị cào xé, đau đớn đến không thở nổi.

(Sắp nhờn với cả sự đau đớn, cào xé của các bạn rồi đó he)

Sau đó, anh lạnh lùng nói tiếp:

- Triệu Hi Thành tôi lấy vợ không phải chỉ cần động lòng làđược. Thân phận, địa vị đều không thể thiếu. Chu Thiến, cô có gì? Cô dựa vào cái gì mà ở bên cạnh tôi? Cô bảo tôi phải giới thiệu với mọi ngườithế nào? Nói rằng đây là bảo mẫu nhà tôi? Cái này quá buồn cười! ChuThiến, cô đừng ngây thơ quá, sự động lòng đó chẳng có ý nghĩa gì đâu!

Chu Thiến bước ra khỏi bóng cây, ánh trăng chậm rãi bao phủ lên người cô, lộ rõ khuôn mặt trắng bệch của cô, ánh mắt đau lòng và ánh lệ nhưngọc lấp lánh trong mắt

Cô đi từng bước, vô cùng kiên định đi đến bên anh rồi dừng lại trướcmặt anh. Cô dựa vào anh rất gần, có lẽ vì đứng đây có thể nhìn rõ đượcvẻ mặt của anh

Cô ngẩng đầu, tóc cô, lông mi cô đều ánh lên ánh bạc, nước mắt của cô tựa như ánh sao trên trời.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt đẫm lệ đó, sự đau xót trong mắt cô đâm thẳng vào lòng anh. Cô nhẹ nhàng nói, giọng run run:

- Nếu em nói em yêu anh… Triệu Hi Thành, nếu em nói em yêu anh thì cũng là chuyện vô nghĩa sao?

$pageOut $pageIn

Chap 212 - Đuổi việc

Vì sao lại thành ra thế này?

Chu Thiến không thể nào nghĩ ra nổi. Cô đứng đó, không thấy được rõvẻ mặt của Triệu Hi Thành nhưng giọng anh rất bình thản, không chút cảmtình như thể chỉ đang kể lại một chuyện cực kì bình thường. Nhưng mỗi từ anh nói tựa như một thanh chủy thủ vô tình mà chém về phía cô.

Vốn dĩ cô định nói cho anh cô là vợ của anh, sau đó bọn họ lại có thể vui vẻ bên nhau nhưng anh lại nói với cô rằng cô không xứng với anh

Đúng, giờ cô không phải là Tống gia đại tiểu thư Tống Thiệu Lâm, giờcô chỉ là cô gái ở thành phố nhỏ Chu Thiến. Cô và anh có khoảng cách rất lớn, có thể trước kia cô chưa từng coi việc này là gì, ngây thơ mànghĩ, cô chính là Thiệu Lâm, Thiệu Lâm chính là cô. Không, cô không phải là Thiệu Lâm, giờ cô là Chu Thiến…

Nếu đã là Chu Thiến thì không xứng đáng có được tình yêu của anh, Hi Thành, ý anh là vậy?

Lòng Chu Thiến đau đớn nhưng cô không cam lòng, không hiểu rõ thì cô không thể nào buông tha.

Cô đi đến bên anh, ngẩng đầu nhìn anh nói:

- Nếu em nói em yêu anh thì cũng chẳng có ý nghĩa gì sao?

Ánh trăng trên cao lẳng lặng nhìn bọn họ, bốn phía im ắng, không cótiếng côn trùng, không có tiếng chim hót, dường như đều ngừng thở mà đợi đáp án của Triệu Hi Thành.

Chu Thiến nhìn anh không chớp mắt, trong mắt anh chứa những cảm xúcmãnh liệt như ba đào, nhưng đó là gì? Chu Thiến không thể nhìn thấu

Hồi lâu sau mới nghe Triệu Hi Thành nhẹ nhàng nói, giọng nói nặng nềnhư đang cố gắng áp chế điều gì đó. Chu Thiến không kịp tìm tòi bởi vìnhững lời anh nói khiến toàn bộ suy nghĩ của cô hoàn toàn trở nên trốngrỗng.

- Rất nhiều người con gái khác cũng nói yêu tôi, cô cảm thấyđiều đó có ý nghĩa gì với tôi sao? Hơn nữa, thời gian ngắn như vậy mà đã đủ khiến cô khẳng định là cô yêu tôi, cô cảm thấy tình yêu này có ýnghĩa gì với tôi không?

- Cái gì?

Chu Thiến chỉ cảm thấy như bị ai rút gân, cảm giác đau đớn toàn thânnhưng rồi cũng chỉ còn lại sự chết lặng, lạnh lẽo khôn cùng.

- Cô Chu Thiến, xin đừng dây dưa với tôi nữa. Tôi đã có đốitượng thích hợp, chúng tôi sắp đính hôn rồi. Tôi không mong cô ở lại đây nữa, cô ấy sẽ không vui, tôi không muốn điều đó!

- Là Tống Thiệu Vân?

Chu Thiến chua xót vô cùng. Cô cúi đầu, không muốn để anh nhìn thấysự đau đớn trong mắt mình nữa, tuy rằng tim cô đau đớn như bị xé ráchnhưng cô không muốn bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt anh nữa

Bởi vì điều này vốn chẳng có ý nghĩa gì với anh, chỉ càng khiến anh khinh thường hơn mà thôi

- Chu tiểu thư, tôi vốn không định nói ra những lời này khiến cô bị tổn thương, dù sao cô cũng thật lòng tốt với Thế Duy, điều nàytôi vô cùng cảm kích. Người quý ở tự trọng, chuyện thành ra thế này cũng không phải là điều tôi muốn

Triệu Hi Thành ép bản thân phải nói ra những lời tàn nhẫn, tuyệt tình này. Cô cúi đầu, anh không nhìn rõ vẻ mặt của cô, anh cũng không muốnnhìn thấy. Anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi cô. Anh chỉcảm thấy, nếu mình không rời khỏi đây thì anh sẽ điên mất. Tim anh rấtđau, đau hơn tưởng tượng của anh rất nhiều. Anh như đang cầm dao mà tựlóc thịt của mình, máu chảy đầm đìa, đau như sắp chết.

Anh vội vàng nói:

- Tôi vào trước…

Giọng nói run run không thể khống chế nhưng giọng rất nhẹ, lòng ChuThiến rất loạn, câu nói đó nhẹ nhàng run run lướt qua trong gió đêm,biến mất không chút tăm tích.

Anh vội vã rời khỏi hoa viên, đi về phía trước mà không dám quay đầu, không dám bước chậm lại, tựa như có cái gì đó đuổi theo anh, chỉ cầnhơi chần chừ là nó sẽ cắn nuốt anh lại.

Chu Thiến nghe tiếng anh rời xa thì mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô mờ mịt đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng anh. Cô rất khó chịu, rất muốnkhóc lớn nhưng mắt cô trống rỗng, không thể rơi được giọt lệ nào. Nỗiđau đó như kết lại trong lòng cô, không thể giải thoát, cô cảm thấy sắpkhông thở nổi. Ánh trăng nhuộm mọi thứ trở nên tái nhợt nhưng sắc mặt cô còn tái hơn trăng. Bốn phía yên tĩnh, nhưng lòng cô còn trống vắng hơn. Dường như những thứ từng lấp đầy tim cô giờ biến mất không còn tăm hơichỉ trong chốc lát.

Cô cứ đứng đó, hai mắt nhìn về phía trước nhưng không có tiêu cự, đầu óc trống rỗng, thế giới vắng lặng, lòng cô cũng vắng lặng

Cô đứng đó hổi lâu không nhúc nhích, mãi đến khi có một người hầu tìm thấy cô ở đây. Thấy cô như vậy thì có chút kì quái:

- Chu Thiến, cô ở đây làm gì? Tiểu thiếu gia đang tìm cô đó!

Chu Thiến quay đầu nhìn về phía cô ta như thể không biết cô ta đang nói gì.Hai mắt trống rỗng vô thần.

Người kia thấy cô không nhúc nhích, còn nói thêm:

- Chu Thiến, cô còn ngây ra làm gì? Tôi đang bảo là tiểu thiếu gia đang tìm cô đó!

Lúc này Chu Thiến mới như giật mình tỉnh mộng. Giọng cô như cạn kiệt sức lực:

- Được, tôi sẽ về…

Vừa vào đại sảnh đã nghe tiếng Triệu phu nhân lớn tiếng nói:

- Chu Thiến đang yên lành sao phải đuổi việc cô ấy. Cho dùThế Duy đi nhà trẻ thì mẹ vẫn định mời cô ấy làm tiếp, đưa đón Thế Duy,tối cũng tiện chăm sóc thằng bé

- Chuyện này mẹ đừng xen vào. Con đã quyết định rồi!

Triệu Hi Thành ngồi bên cạnh bà, giọng nói kiên quyết như không chấpnhận sự phản đối. Triệu phu nhân giật mình, con rất ít khi dùng ngữ khínày để nói chuyện với mình, chẳng lẽ có chuyện gì bà không biết? LòngTriệu phu nhân đầy nghi hoặc.

Thế Duy nằm trong lòng Triệu phu nhân làm ầm lên:

- Không được đuổi cô đi, Thế Duy thích cô

Giọng Triệu Hi Thành có chút mệt mỏi:

- Ngoan nào, Thế Duy, Thế Duy phải nghe lời cha! Cô còn có việc khác.

Thế Duy không chấp nhận, tiếp tục cãi:

- Không đâu, Thế Duy thích cô, Thế Duy thích cô!

Thế Duy gào to, thái độ cũng rất kiên quyết.

Triệu Hi Thành lại dỗ dành vài câu nhưng Thế Duy vẫn không chấp nhận. Triệu Hi Thành vốn đã rất phiền loạn giờ lại càng thêm đau đầu, lửagiận bốc lên, anh bế Thế Duy qua rồi vỗ vài cái vào mông thằng nhóc,giận dữ nói:

- Dám ầm ỹ! Dám làm loạn! Dám cãi cha à!

Thế Duy sợ hãi òa khóc. Triệu phu nhân đau lòng vội giành Thế Duy lại, đau lòng nói:

- Có gì thì từ từ nói với đứa trẻ. Thằng bé và Chu Thiến hòa thuận như thế, đương nhiên không nỡ, sao con lại đánh nó?

Bà nhìn con nghi hoặc hỏi:

- Hi Thành, rốt cuộc là sao? Con chưa bao giờ đánh Thế Duy cả

Nhìn Thế Duy khóc vật vã, Triệu Hi Thành vừa khó chịu vừa phiền chán, đầu anh ong ong, anh rất muốn gào lớn, trút bỏ mọi sự phiền não tích tụ trong lòng.

Nhưng giờ anh chỉ có thể chịu đựng, chấp nhận cảm xúc lộn xộn đang dày xéo trong lòng anh.

Chu Thiến đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này. Cô rốt cuộc không nhịn đượcmà chạy vào, bế Thế Duy vào lòng, nhìn Thế Duy khóc đến không thở nổi mà đau lòng. Cô nhìn Triệu Hi Thành lớn tiếng trách:

- Triệu Hi Thành, trẻ con không hiểu chuyện, ngay cả chútkiên nhẫn với nó anh cũng chẳng có sao? Anh không thể từ tốn nói chuyệnvới nó sao?

Triệu Hi Thành tái mặt nhìn cô, mắt thâm sâu như biển nhưng lại chẳng nói được gì.

Triệu phu nhân nhìn con như vậy thì có chút đăm chiêu mà cúi đầu

Chu Thiến bế Thế Duy, nhẹ vỗ về thằng bé rồi nói:

- Chuyện này tôi sẽ nói rõ với thằng bé, xin anh sau này kiên nhẫn với Thế Duy hơn một chút

Cô bế Thế Duy rồi đi lên lầu.

Thế Duy được Chu Thiến dỗ dàng vẫn nức nở hồi lâu, chờ thằng nhóc bình tĩnh lại, câu đầu tiên nói chính là:

- Cô đừng đi! Cô đừng đi!

Chu Thiến bế Thế Duy vào lòng mà đau đớn vô cùng. Cô rất muốn ômthằng bé mà òa khóc nhưng dù đau lòng thế nào cũng không thể làm Thế Duy sợ hãi được.

Chu Thiến vừa lau nước mắt cho Thế Duy vừa ôn tồn nói:

- Cô không thể ở bên Thế Duy mãi được. Thế Duy phải lớn, phải quen biết nhiều bạn mới

Thế Duy mở to mắt nhìn cô:

- Bạn mới là gì ạ?

- Ở nhà trẻ sẽ có rất nhiều bạn học bằng tuổi Thế Duy, sẽ cùng Thế Duy chơi đùa, đó chính là bạn mới của Thế Duy.

Vì để an toàn nên Thế Duy rất ít khi được ra ngoài chơi, cậu bé vẫnrất muốn được chơi đùa với các bạn. Nghe đến đó cũng bớt buồn nhưng vẫnnói:

- Thế Duy không muốn cô đi!

Chu Thiến nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu bé rồi nói:

- Cô nhận lời với con, sau này tuần nào cũng sẽ cùng mẹ nuôi đến chơi với con có được không?

Chắc chắn Triệu gia sẽ không phản đối. Bất kể cô và Hi Thành có thếnào thì Thế Duy mãi là con của cô. Cả đời này cô không thể mất liên hệvới thằng bé được.

Nghe đến đó Thế Duy mới miễn cường gật đầu

Dỗ Thế Duy ngủ xong, Chu Thiến bắt đầu thu dọn hành lý. Nếu đã nhất định rời đi thì sao phải chờ đến mai?

Hành lý của cô cũng chẳng có nhiều so với lúc đi, chỉ thêm ảnh chụpchung với Thế Duy. Cô nhanh chóng thu dọn xong. Cô đi đến bên giường Thế Duy, nhẹ nhàng thơm lên trán Thế Duy, vuốt hai má phúng phính của thằng bé rồi mới rời đi

Ra khỏi phòng, cô kéo vali đi đến cửa phòng Triệu Hi Thành, nhìn sâu một hồi rồi mới nhẹ nhàng nói:

- Tạm biệt, Hi Thành…

Thật không ngờ chúng ta sẽ có kết cục này…

Thật không ngờ rốt cuộc em không thể quay về bên cạnh anh…

Quá khứ đó là hồi ức đẹp nhất của cuộc đời em

Cho nên, Hi Thành, sau này xin anh hãy tự bảo trọng.

Chu Thiến xoay người, chậm rãi đi xuống lầu.

Cô cũng không biết, Triệu Hi Thành đang đứng sau cửa, tay nắm nắm đấm cửa nổi gân xanh. Nếu không phải anh cố gắng khắc chế thì sớm đã mở cửa mà ôm người bên ngoài vào lòng

Nhưng Thiệu Lâm trong ảnh đang mỉm cười nhìn anh. Dù là trong ảnhnhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc trong mắt cô. Anhsao có thể giữ một người phụ nữ nào lại trước mặt cô? Không, anh khôngthể….

Anh suy sụp ngồi xổm xuống, đau khổ ôm chặt đầu. Nhưng tiếng bướcchân của cô xuống lầu lại truyền vào tai anh rõ mồn một, như đang dẫmnát lòng anh

Mãi đến khi không còn tiếng động gì thì anh mới vội chạy về phía lancan, vừa vặn nhìn thấy bóng người mảnh khảnh bị ánh trăng nhuộm trắngđang cô đơn đi qua con đường nhỏ rồi bước ra cánh cổng lớn Triệu gia.

Cô bước đi thong thả nhưng không chút chần chừ, thậm chí còn chẳngquay đầu nhìn lại một lần. Cứ như vậy mà biến mất trong mắt anh, chìmvào màn đêm mờ mịt.

$pageOut $pageIn

Chap 213 - Mục tiêu

Sau này, Tiểu Mạt hỏi Chu Thiến, vì sao không nói chuyện mình là Thiệu Lâm cho Hi Thành

Chu Thiến cười cười nhưng mắt lại đỏ ửng:

- Bởi vì giờ mình là Chu Thiến, bất kể thế nào mình cũngkhông thành được Thiệu Lâm! Nếu anh ấy cảm thấy giờ mình không xứng vớianh ấy thì mình cần gì phải ép buộc anh ấy. Mình cũng có tôn nghiêm, tuy rằng yêu anh ấy nhưng cũng chưa đến mức phải vứt bỏ tự trọng! Nếu anhấy đã lựa chọn Tống Thiệu Vân xứng đôi với anh ấy thì mình cần gì phảilàm khó anh ấy? Sau khi Thiệu Lâm qua đời, giữa bọn mình đã kết thúc.Tình yêu đẹp đẽ đó thuộc về Triệu Hi Thành và Tống Thiệu Lâm, không liên quan gì đến Chu Thiến hết. Là mình quá ngây thơ, đánh giá bản thân quácao mà không nhìn rõ được sự thật này.

Tiểu Mạt sốt ruột thay:

- Thiến Thiến, cậu sao phải cứng rắn như vậy. Cậu nghĩ thoáng một chút, chỉ cần nói sự thật ra thì mình tin chắc Hi Thành sẽ nhậnanh. Cậu như bây giờ có vui không? Sao phải lau nước mắt thế này.

- Đã không còn sự cứng rắn này thì mình còn là Chu Thiến sao? Đã không có tính cách này, mình cũng chẳng phải là Thiệu Lâm được! GiờHi Thành khinh thường mình là sự thật, anh chọn Tống Thiệu Vân cũng làsự thật, nếu mình nói sự thật ra thì có thể có được hạnh phúc sao? Giờnhất thời mình đau lòng, nói thật, sự đau đớn này không phải là nhỏ.Nhưng cuộc sống của mình còn rất nhiều việc phải làm, cũng không nhấtđịnh phải ở bên Triệu Hi Thành mới được

Tiểu Mạt thầm sốt ruột. Cái này chẳng phải là đang giận lẫy sao? Rõràng là một đôi yêu nhau như vậy, sao lại gặp lắm gian truân? Có lẽ, cônên tìm Hi Thành để nói rõ?

Chu Thiến nhìn sắc mặt cô thì đã hiểu:

- Tiểu Mạt, nếu cậu còn coi mình là bạn thì đừng xen vàochuyện này. Đây là quyết định của mình, mong cậu sẽ tôn trọng! Tiểu Mạt, cậu nghĩ lại xem, anh ấy rất khinh thường mình, thực sự nói ra thì anhấy sẽ vì tình cảm với Thiệu Lâm mà nhận mình nhưng với mọi người thìsao, sự chênh lệch này bảo mình phải chấp nhận thế nào? Tiểu Mạt, mìnhkhông làm được, dù có yêu anh ấy thì vẫn không làm được.

Nói xong, cô đau khổ bưng mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay…

Tiểu Mạt thở dài, sau đó đi đến bên người cô mà ôm lấy Chu Thiến,lòng cũng rất khó chịu, Tiểu Mạt vỗ vỗ lưng Chu Thiến cam đoan:

- Được rồi, Thiến Thiến, cậu đừng đau lòng nữa. Mình đồng ývới cậu, chuyện này mình tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Mình đồng ý.

Chu Thiến cũng ôm chặt lấy cô, nước mắt lặng lẽ thấm ướt bả vai TiểuMạt. Tiểu Mạt rất đau lòng nhưng cũng không có cách nào khác.

Sau đó, Chu Thiến cố gắng gạt chuyện này ra sau đầu. Quả thực, trongcuộc sống còn rất nhiều chuyện phải làm, tỷ như cuộc thi stylist toànquốc.

Từ sau khi biết cuộc thi này qua Trương Bân, Chu Thiến đã bắt đầu báo danh tham gia. Lúc trước ở Triệu gia phải chăm sóc Thế Duy nên ít cóthời gian đọc sách, nay bị Triệu Hi Thành đuổi đi, thời gian ôn luyệnlại nhiều hơn

Tiểu Mạt phải đi làm, không thể thường xuyên ở cùng cô. Ban đầu côcòn lo lắng Chu Thiến, sợ tâm tình không vui mà còn định xin công ty cho nghỉ mấy ngày để ở cùng Chu Thiến. Nhưng cô ở nhà cùng Chu Thiến mộtngày thì lại phát hiện ngoài việc tâm tình không ổn thì Chu Thiến cũngchẳng có hành động gì quá kích động. Thậm chí ngay cả thở dài cũng chẳng đến vài lần. Cả ngày ở nhà Chu Thiến đều đọc sách hoặc lấy ảnh mẫu củaTiểu Mạt mang từ công ty về. Có lúc còn kéo Tiểu Mạt ra bàn luận.

Tiểu Mạt kinh ngạc, thế này là bình thường sao? Tình cảm sâu đâu củaChu Thiến với Triệu Hi Thành cô biết, chia tay Triệu Hi Thành sao có thể chẳng có chút phản ứng nào, không phải là trước cơn bão thường trờiquang biển tạnh chứ.

Nhưng đến tối, những lúc đêm khuya, Tiểu Mạt sẽ nghe thấy Chu Thiếnkhe khẽ khóc. Tiếng khóc nhỏ như bị đè nén lại. Tiểu Mạt biết ThiếnThiến không muốn để mình biết mà lo lắng nên cô cũng giả bộ không biết,cũng chẳng nhúc nhích, cứ nằm đó khóc cùng cô đến bình minh.

Vừa sáng ra, Chu Thiến lại trở về vẻ bình thản như không có chuyệngì, cùng Tiểu Mạt nói chuyện mỉm cười. Nhưng gối đầu Tiểu Mạt ướt đẫm.Sự cố gắng kiên cường đó của Chu Thiến càng khiến cô đau lòng.

Tiểu Mạt biết, cho dùng lòng đau buồn thì Chu Thiến cũng không bộclộ ra ngoài để mà ủ rũ. Cô sẽ chôn sâu nỗi khổ vào lòng, một mình gặmnhấp nhưng vẫn mỉm cười mà tiến về phía trước. Từ nhỏ đến lớn luôn làthế, khiến người ta không nhịn được mà rơi nước mắt

Chu Thiến thấy Tiểu Mạt chần chừ không chịu đi làm, biết cô muốn ởcùng mình nhưng cô cứ nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm khiến cô cảm thấymình rất đáng thương, thực sự là dở khóc dở cười

- Tiểu Mạt, cậu đi làm đi. Mình không sao đâu, đừng lo lắng cho mình! Hơn nữa hôm nay mình muốn ra ngoài

Tiểu Mạt ngạc nhiên hỏi:

- Cậu đi đâu?

Chu Thiến vừa dọn đồ vừa nói:

- Mình muốn ra ngoài một chút, đến khu phố sầm uất, muốn đi thu thập tài liệu! Chuẩn bị cho lần thi toàn quốc này.

Tiểu Mạt vẫn lo lắng:

- Để mình đưa cậu đi!

Chu Thiến cười cười, rất cảm kích ý tốt của cô:

- Không cần đâu, cậu còn có chuyện phải làm, đừng lo lắng cho mình, mình sẽ tự biết chăm sóc bản thân mà.

Thấy cô nói vậy, Tiểu Mạt đành thôi:

- Vậy cậu đi cẩn thận đấy nhé

- Biết rồi

Chu Thiến đi đến khu phố sầm uất nhất thành phố, ở đây tập trung đủcác cửa hàng lớn, công ty bách hóa… là nơi những người phóng khoáng rấtthích. Chu Thiến cầm máy ảnh chụp, thấy cái gì cô cảm thấy đẹp thì chụplại. Cô còn đi dạo quanh những cửa hàng lớn để tìm hiểu xu hướng hiệnnay. Cô rời đi cũng 2 năm, cần phải cố gắng mới được.

Có mục tiêu, có phương hướng để cố gắng thì sẽ cảm thấy cuộc sốngthật có ý nghĩa. Trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn, một số chuyệnkhông vui cũng tạm thời được gạt qua. Chỉ trong những đêm dài tĩnh lặngthì mới không tự chủ được mà bộc lộ ra. Nhưng phần lớn, Chu Thiến vẫncảm thấy rất thoải mái.

Cuộc thi toàn quốc cần chuẩn bị rất nhiều thứ, dụng cụ, tư liệu vàngười mẫu. Trận đấu lần này người mẫu là tự mình chuẩn bị. Những ngườiChu Thiến biết, bao gồm Tiểu Mạt, Triệu Viện Viện thì đều có tham giacuộc thi lần này nên không thể mời bọn họ làm người mẫu được. Phải nghĩcách khác thôi.

Lần này là cuộc thi toàn quốc, mọi người phải thi vòng loại từ tỉnh,lọt top 10 thì mới được vào vòng đấu bán kết toàn quốc. Lần lượt thiloại để chọn ra top 10 và top 3. Quán quân có thể giành được giải thưởng trị giá mười vạn tệ, hơn nữa được tuyển thẳng vào làm tại Yêu Ti Lệ –công ty tổ chức. Mà Á quân hay giải ba cũng được ra nước ngoài đào tạo.Mức thưởng như vậy khiến bao người đều muốn tham gia. Cả nước mấy vạnstylist đều trổ hết tài năng dự thi, là chuyện chẳng dễ dàng gì.

Đến bây giờ Chu Thiến mới biết, Khắc Y đã cho cô một đề toán quá khó

Nhưng đúng như Chu Thiến nói, không thử thì sao biết kết quả? Vì lý tưởng, tương lai của mình, cô sẽ cố hết sức!

$pageOut $pageIn

Chap 214 - Trống vắng

Đang lúc Chu Thiến bận rộn cho kì thi toàn quốc thì cuộc sống của Triệu Hi Thành cũng rối tinh rối mù
Đầu tiên là Thế Duy. Sau khi đi học nhà trẻ, ban ngày thì không sao, Thế Duy học ở nhà trẻ tốt nhất thành phố, mọi điều kiện vật chất đều rấttốt, giáo viên cũng tận tâm, còn có nhiều bạn chơi cùng. Thế Duy khôngkhóc lóc như những đứa trẻ khác mà ngược lại còn rất vui. Nhưng đến tốikhi lái xe đón thằng bé về nhà thì bắt đầu xảy ra vấn đề. Đầu tiên làkhông chịu ngoan ngoãn ăn cơm, vất vả lắm mới dỗ dành cậu bé ăn. Đến tôi đi ngủ lại làm loạn đòi cô Thiến Thiến, bảo rằng phải có cô hát thì mới chịu đi ngủ. Triệu Hi Thành và Triệu phu nhân dỗ nửa ngày toát mồ hôithì Thế Duy mới chịu ngủ.
Ra khỏi phòng, Triệu phu nhân oán trách nhìn Hi Thành một cái:
Con cứ cố đuổi việc Chu Thiến đi, giờ tốt rồi, cô ấy không ở đây thì mới biết tầm quan trọng của Chu Thiến. Nghĩ không có cũng được sao, giờ con đủ mệt chưa?
Triệu phu nhân tùy tiện trách nhưng lại như chiếc kim đâm sâu vào timTriệu Hi Thành. Đã không còn cô, anh quả thật rất đau khổ, mệt mỏi…
Triệu phu nhân nhìn anh đột nhiên trầm mặt xuống thì giật mình, như nghĩ tới cái gì nên cũng không nói gì thêm, lập tức đi xuống lầu
Triệu Hi Thành đứng ở hành lang ngây người, đột nhiên cảm thấy không khí trong nhà thật lạnh lùng, lầu 3 thật quá yên tĩnh. Trước kia mỗi tốianh đều có thể nghe tiếng Chu Thiến hát cho Thế Duy nghe hoặc là cô kểchuyện cổ tích cho Thế Duy. Anh sẽ đứng ở cửa sổ cuối hành lang như đang ngắm cảnh đêm, thực ra là để nghe giọng nói dịu dàng kia, giọng nói đónhư có ma lực khiến trái tim vốn bình tĩnh của anh thêm chút sức sống,khiến tâm tình vốn phiền chán trở bên bình yên. Mỗi tối, đó là bí mậtcủa anh mà Chu Thiến không hay biết
Giờ anh vẫn đứng trước cửa sổ mà thưởng thức cảnh đêm đó nhưng không có giọng nói đó bầu bạn, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa…
Anh đứng đó, chỉ cảm thấy xung quanh thật tiêu điều, trống trải
Cô đã đi được mấy ngày rồi, anh cũng không nhớ rõ nhưng anh biết anh rất nhớ cô, rất nhớ, rất nhớ… Anh đè nén xúc động muốn gọi điện cho cô,muốn đi tìm cô, thậm chí cả việc đi tìm Tiểu Mạt hỏi thăm về cô. Anhkhông ngừng tự nhủ với bản thân, giờ bọn họ đã không còn quan hệ gì,đừng nhớ cô nữa. Thế nhưng trái tim anh lại không chịu nghe theo lý trí, Chu Thiến vẫn luôn chiếm cứ một góc trong tim anh, không thể nào xóanhòa.
Trước kia khi cô còn ở đây, vì né tránh cô mà anh luôn cố ở lại vănphòng đến muộn mới về. Nhưng giờ cô đi rồi, vừa nghĩ đến việc về nhà sẽkhông còn được thấy cô thì lòng anh cũng như cạn kiệt sức lực
Cô ở hay đi vì sao đều là sự tra tấn với anh?
Anh thở dài, tầng lâu yên tĩnh đến đáng sợ. Anh thực sự không quen. Anhchậm rãi vào phòng, vốn định đóng cửa mạnh để phá tan sự yên tĩnh này,phát tiết nỗi phiền muộn trong lòng nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh Chu Thiến nhẹ nhàng đóng cửa
Lòng anh chua chat, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại
Có lẽ, qua một đoạn thời gian, mình sẽ có thể quên cô ấy
Anh chỉ nhẹ nhàng tự an ủi mình như vậy
……
Trước vòng đấu loại, Chu Thiến nhận được điện thoại của Triệu Hi Tuấn, anh đã trở về
Anh hẹn cô gặp mặt
Đến nơi gặp, Chu Thiến thấy là một Triệu Hi Tuấn thoải mái, mạnh khỏe
Chu Thiến cười:
- Sắc mặt không tệ, xem ra khí hậu Châu Âu rất hợp với anh
Thấy Hi Tuấn, tâm tình của Chu Thiến rất phức tạp nhưng vẫn vui vẻ hơnmột chút. Cô không biết gặp anh thế này có đúng hay không nhưng cũngkhông thể tránh mặt Hi Tuấn được. Tránh mặt cũng chẳng phải là cách.
Triệu Hi Tuấn cởi mũ lưỡi trai đặt xuống một bên, tư thế rất thoải mái.Tóc mái dài che khuất mắt, anh vươn ngón tay thon dài vuốt nó qua mộtbên, lộ ra đôi mắt phương sáng bừng.
- Tôi đã từng ở Châu Âu một thời gian dài nên đã quen rồi
Chu Thiến gật gật đầu, ngồi xuống đối diện anh
Căn phòng VIP này có tiếng nhạc dịu dàng, mùi hương thơm ngát, cửa kínhcó rèm cửa màu tím nhạt che khuất, lộ ra vài tia nắng do ánh mặt trờixuyên qua. Những tia nắng đó chiếu lên ánh mắt anh tạo thành ánh sángngọc lung linh động lòng người.
Anh nhìn cô, ánh mắt đó khiến lưng Chu Thiến toát mồ hôi
- Tôi vẫn luôn chờ điện thoại của em, tôi đã rất buồn…
Anh nói rất nhẹ nhàng, còn mê hoặc lòng người hơn cả tiếng nhạc kia.
Chu Thiến há hốc miệng, vừa định nhân cơ hội mà nói rõ với anh. Nhưng Triệu Hi Tuấn lại mỉm cười tự trả lời cho cô:
- Sau này mới biết em đã không làm ở nhà tôi, nhất định là thời gian qua đã xảy ra nhiều chuyện, sao còn có tâm tư gọi điện cho tôi
- Hi Tuấn…
Chu Thiến nhẹ nhàng nói, giọng nói cũng nhẹ đi, cô không muốn làm tổn thương anh:
- Trong lòng tôi anh giống như một người bạn thân, tôi thích nghe anhhát, nhìn anh biểu diễn, thích khi anh tỏa sáng trên sân khấu, giống như tôi thích Tiểu Mạt, thích những người bạn thân khác vậy…
Chu Thiến có chút bí từ, cô không biết nên nói với anh thế nào. Mặt cô dần đỏ lên, chân tay luống cuống.
Triệu Hi Tuấn nhìn cô, dù lòng có chút thất vọng nhưng anh không phải là người dễ dàng buông tay. Từ khi anh xác định được tâm ý của mình thì đã có cảm giác Chu Thiến không phải là người dễ chinh phục, nhưng một khicó được cô thì sẽ là cả đời này.
Anh cũng chưa từng nghĩ để có được cô là chuyện đơn giản. Cho dù trongmắt mọi người, anh là cậu hai nhà họ Triệu, là người mà ai cũng yêu quýcòn cô chỉ là người bình thường. Nhưng tình yêu đích thực chẳng bao giờliên quan đến những chuyện này cả.
Nói cách khác, anh sẽ không vì vài câu nói của cô mà dễ dàng buông tay
Anh nhẹ nhàng cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp, ngay cả anh cũng tự khinhbỉ bản thân lại có ngày đi dùng mỹ nam kế… Nhưng có gì đâu, chỉ cần cóthể chiếm được tim cô thì anh không ngại bộc lộ tất cả những gì tốt đẹpnhất của mình trước mặt cô.
Anh ngồi tiến về phía trước, lấy tay chống cằm, nhìn cô bằng ánh mắt gần gũi đã thành công trong việc biến mặt cô càng lúc càng đỏ…
Cô vô cùng bất an, đôi mắt sáng trong có chút kinh hoảng, cô ngả người về phía sau, kéo dãn cự ly, cúi đầu tránh ánh mắt của anh
- Thiến Thiến, tôi có thể gọi em thế không?
Chu Thiến vội ngẩng đầu, đương nhiên không thể, thế này quá thân thiết rồi
Nhưng Triệu Hi Tuấn như không cần cô đồng ý, tiếp tục nói:
- Thiến Thiến, tôi rất thích em
Những lời này như quả bom nổ tung khiến Chu Thiến hoảng sợ. Cô đứng ngồi không yên, khó nhọc nói:
- Nhưng Hi Tuấn, tôi thực sự chỉ coi anh như bạn, anh rất tốt, tôi rấtthích làm bạn với anh. Nhưng tôi và anh… Tôi không biết nên nói như thếnào… Chuyện này không phải cứ tốt là được, giống như đi mua đồ, khôngnhất định sẽ mua thứ tốt nhất, tôi chỉ chọn thứ tôi muốn…. Tôi cũngchẳng biết mình đang nói gì nữa, anh hiểu ý tôi chứ?
Chu Thiến ngẩng đầu, vô thố nhìn anh.
Triệu Hi Tuấn nhìn cô, mắt sáng bừng, hồi lâu sau anh mới hỏi:
- Thiến Thiến, em đã có người yêu chưa? $pageOut $pageIn

Chap 215 - Buổi biểu diễn thời trang

Trong căn phòng, khúc hát dịu dàng vang lên

Nhân viên gõ cửa đi vào, bưng lên hai tách cà phê thơm ngát, nhất thời, không khí tràn ngập hương cà phê và làn khói thản nhiên

Triệu Hi Tuấn lẳng lặng nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô.

Lòng Chu Thiến có chút xót xa, sau hồi lâu, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng trả lời:

- Đúng thế, Hi Tuấn, tôi đã có người yêu

Cho dù bọn họ không thể bên nhau nhưng tâm ý của cô dành cho Hi Thành không thể thay đổi chỉ trong thời gian ngắn được

Lòng Triệu Hi Tuấn trầm xuống nhưng anh bắt gặp sự cô đơn thoáng qua trong mắt cô thì hỏi:

- Giờ hai người có ở bên nhau?

Chu Thiến lắc đầu, thành thực trả lời:

- Không! Hi Tuấn, chúng ta bởi vì một nguyên nhân nào đó màkhông thể ở bên nhau nhưng tim tôi vẫn có anh ấy. Tạm thời tôi khôngmuốn nghĩ đến chuyện này

Trong giọng nói của cô có sự chua xót thoáng qua

Triệu Hi Tuấn dịu dàng cười:

- Thiến Thiến, em đừng lo lắng, tôi sẽ không ép em. Tôi rấtthích em, ở bên em khiến tôi thấy rất thoải mái nên tôi mới nghĩ, nếu em là bạn gái tôi thì sẽ là cảm giác gì? Nhưng giờ nếu em đã nói vậy thìtôi sẽ tôn trọng quyết định của em, nhưng xin đừng vì chuyện này màtránh mặt tôi! Em vẫn sẽ coi tôi là bạn chứ?

Anh nhìn được trong lòng cô có vết thương lớn, phải cho cô thời gianđể chữa lành vết thương đó, cho cô dần dần quên đi nỗi đau này. Nếu cứcố ép cô, tạo áp lực cho cô thì sẽ chỉ lảng tránh anh mà thôi. Anh muốnhai người vẫn giữ mối quan hệ tốt, anh sẽ ở bên cô, dần dần chiếm một ví trí quan trọng với cô, bất tri bất giác mà tiến vào lòng cô, đến cuốicùng cô sẽ phát hiện, không thể không có anh

Triệu Hi Tuấn cười khổ trong lòng, thì ra anh cũng là người giảo hoạt

Chu Thiến nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, lòng thoải mái, cô vội cười nói:

- Đó là đương nhiên, tôi rất vui khi làm bạn với anh!

Triệu Hi Tuấn thấy cô như trút đi được gánh nặng thì lòng có chút khó chịu, anh cũng chẳng phải kẻ tự kỉ nhưng bên cạnh vốn có rất nhiềungười con gái hoàn hảo yêu thích, chỉ cần một nụ cười một câu nói củaanh đã khiến bọn họ mê mẩn không thôi.

Đây là lần đầu tiên tỏ tình, chẳng những không khiến đối phương vuimừng mà còn khiến người ta như gặp thảm cảnh, nói thật, điều này với sựtự tin của anh là một đòn đả kích lớn

Nhưng cũng chính vì sự khác biệt của cô ấy, trong mắt cô ấy, anh chỉlà Hi Tuấn, không phải siêu sao cũng chẳng phải là cậu hai Triệu gia,chẳng khác gì một người bình thường cho nên cô mới thật đáng quý, đángđể anh tốn tâm tư chinh phục.

- Gần đây em làm gì? Mọi người không có tin tức của em, Thế Duy rất nhớ em

Triệu Hi Tuấn không nhắc đến chuyện khiến Chu Thiến mất tự nhiên nữa, thay vào đó là hỏi thăm về cuộc sống gần đây của cô. Nhắc đến Thế Duy,Chu Thiến quan tâm hỏi:

- Thế Duy có khỏe không? Thằng bé đi nhà trẻ có quen không?

- Cũng không tệ lắm, lúc về đều cười tủm tỉm, có khi còn kểchuyện bạn bè mới nữa. Em đừng lo lắng cho nó quá! Thế còn em thì sao,có ổn không?

Chu Thiến nghe tin Thế Duy vẫn ổn thì cũng thoải mái hơn, thời giannày cô vẫn luôn lo lắng cho Thế Duy, sợ thằng bé thay đổi hoàn cảnh mớithì sẽ không quen. Nhưng giờ xem ra, khả năng thích ứng của nó rất cao.

- Tôi đang chuẩn bị cho cuộc thi toàn quốc, ngày nào cũng rangoài để xem xét xu thế thịnh hành, cũng xem mấy buổi biểu diễn thờitrang, điều này rất có lợi cho việc tạo hình của tôi

Triệu Hi Tuấn đang bưng cà phê uống, nghe cô nói đến đây thì vội buông chén nói:

- Xem biểu diễn thời trang có lợi cho em sao?

- Đúng thế, tạo hình của các người mẫu đều từ các bậc thầy, rất đáng để học tập

Triệu Hi Tuấn cười:

- Xem trong TV thì có gì hay, cuối tuần này, tôi sẽ là ngườimẫu trong buổi triển lãm bộ sưu tập mới của một nhà thiết kế nổi tiếng.Em có muốn đi cùng không. Tôi có thể đưa em ra hậu trường mà xem bọn họtạo hình! Tuy không phải Khắc Y nhưng cũng là bậc thầy

Mắt Chu Thiến sáng bừng, vui vẻ nói:

- Thật sao? Hi Tuấn, anh thực sự có thể đưa tôi đi?

Vẻ mặt rất kích động

Triệu Hi Tuấn cười khổ, lời tỏ tình của mình chẳng bằng lần đi xem triển lãm bộ sưu tập, thật chẳng biết nên nói gì nữa…

Nhưng thấy cô vui vẻ như thế, Triệu Hi Tuấn như cũng vui lây, khóe miệng bất giác mỉm cười:

- Thật đó, hôm đó tôi sẽ bảo trợ lý qua đón em!

Chu Thiến gật đầu như giã tỏi, làn da trắng nõn vì hưng phấn mà ửng hồng, hai mắt sang bừng, trông rất kiều diễm

- Hi Tuấn, cảm ơn anh, lần này tôi mời, coi như cảm ơn anh!

Triệu Hi Tuấn cười giảo hoạt:

- Một ly cà phê mà xong sao, lần này không tính. Chờ triển lãm kết thúc em mời tôi ăn cơm đi!

- Không thành vấn đề! Chu Thiến cười thoải mái

Triệu Hi Tuấn tao nhã bưng ly cà phê khẽ nhấp một ngụm, hơi nóng tỏara khiến mắt anh như có thêm một lớp sương mù nhẹ. Anh nhìn vẻ mặt chờmong của Chu Thiến mà nụ cười dần sâu hơn

Đến buổi trình diễn thời trang, Triệu Hi Tuấn không thể phân thân nên gọi trợ lý của mình đến đón Chu Thiến. Chu Thiến chuẩn bị cẩn thận, máy ảnh, laptop đều chuẩn bị tốt. Hơn nữa bởi vì tham gia sự kiện như vậynên Chu Thiến cũng trang điểm cẩn thận hơn.

Giờ da cô đã rất trắng, mặc một bộ quần áo vàng nhạt (có vẻ thích vàng nhạt ha) trông lại càng tươi sáng

Cô đi đôi dép thấp màu trắng, tóc dài dùng sợi ren buộc lại, lúc đilại sợi ren nhẹ bay bay tựa như cảnh trong mơ. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, ánh mắt trang điểm kĩ một chút, thêm chút mascara đã đủ khiến đôi mắtcô sáng bừng.

Tiểu Mạt ở bên tán thưởng:

- Đúng rồi, Thiến Thiến, trang điểm nhẹ rất đẹp! Tiếc là hôm nay mình bận chứ không thì đã đi cùng cậu

Giọng nói có chút tiếc nuối

Chu Thiến vỗ vỗ vai cô:

- Đừng tiếc, đến đó mình sẽ chụp nhiều ảnh, lúc về chúng ta cùng thảo luận

Tiểu Mạt ôm cổ Chu Thiến, khoa trương mà nói:

- Thiến Thiến, mình biết cậu tốt nhất mà.

- Được rồi, trợ lý của Hi Tuấn đợi ở dưới, mình phải xuống nhanh thôi

Dọc đường đi, trợ lý của Hi Tuấn thỉnh thoảng lại nhìn Chu Thiến quagương chiếu hậu. Cô gái này anh đã gặp một lần nhưng anh thực sự khônghiểu, đây là thần thánh phương nào lại khiến Hi Tuấn có thể trịnh trọngbảo anh đến đón cô? Đây là chuyện chưa từng có!

Hay là nên nhắc nhở Hi Tuấn một chút, cậu ấy giờ là ngôi sao thầntượng số 1 Châu Á, cũng không nên gây scandal với những người râu rianày…

Lòng Chu Thiến đã bay đến buổi biểu diễn, nào biết trợ lý cẩn thận kia có lòng này.

Rất nhanh đã đến hội trường. Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, tronghội trường là âm nhạc đầy tiết tấu. Người mẫu dáng chuẩn đang diễn tậptrên sân khấu. Dưới ánh đèn, mọi người cũng đều bận rộn. Mà hai bên làmột số chiếc bàn tròn và những chỗ ngồi song song, có lẽ là để cho khách ngồi

Chu Thiến không nhịn được hỏi:

- Sẽ có những ai đến tham dự?

Trợ lý biết cô gái này có vị trí quan trọng trong lòng Hi Tuấn nên cũng không dám thờ ơ, vội trả lời:

- Một số doanh nhân và một số ngôi sao, các đài truyền hình

Chu Thiến nhìn những máy quay đặt trước sân khấu nghĩ thầm, nhất định là nhà thiết kế rất nổi tiếng nếu không sao mời được Hi Tuấn? Lại còncả các nhân vật của công chúng khác, các đài truyền hình đến đưa tin thì đủ biết sự kiện này sẽ gây tiếng vang không nhỏ.

Trợ lý dẫn Chu Thiến tìm được Hi Tuấn ở sau sân khấu. Hi Tuấn đangtrang điểm. Hi Tuấn hôm nay phối hợp với một siêu mẫu khác để biểu diễnbộ váy cưới đặc biệt.

Chu Thiến chào hỏi Hi Tuấn rồi, thấy anh bận thì nói:

- Anh cứ làm việc đi, đừng để ý đến tôi, tôi tự đi xem được.

Triệu Hi Tuấn vội gật đầu, không quên nói:

- Đợi chút đừng đi vội, xem tôi biểu diễn đã.

Chu Thiến quay đầu, thản nhiên cười:

- Tôi biết, còn phải mời anh ăn cơm nữa!

Triệu Hi Tuấn tỏ vẻ khoa trương:

- Thế mà tôi cứ sợ em quên!

Chu Thiến cười cười rời khỏi phòng hóa trang của anh.

Ra khỏi phòng trang điểm, Chu Thiến nhìn quanh, nhìn các styist nổitiếng hóa trang, làm tóc cho người mẫu ra sao… Cô tuy rằng có học quatrang điểm sân khấu nhưng chưa được thực hành nhiều. Lần thi toàn quốcsắp tới việc trang điểm lên sâu khấu cũng là một nội dung quan trọng.Lần này Hi Tuấn có thể đưa cô vào hậu trường, tận mắt nhìn các styisttạo hình đúng là một sự chiếu cố lớn

Chu Thiến nghiên cứu say sưa, lúc các styist bận quá cô còn ở ngaytại bên mà làm trợ lý cho bọn họ. Sự phối hợp của cô khiến Khắc Y cònhài lòng chứ đừng nói đến những styist này. Cho nên lúc Chu Thiến khóhiểu, mặt dày hỏi han thì bọn họ cũng vui vẻ trả lời cô. Bất tri bấtgiác mà thời gian trôi qua. Đám styist đó cũng làm gần xong. Chu Thiếncố gắng giúp đỡ cũng được bọn họ rất thích, biết được Chu Thiến muốntham gia kì thi toàn quốc sắp tới thì đều nói có gì khó thì cứ đến tìmbọn họ. Đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu, Hi Tuấn sớm đã để chỗ cho cô ở khuvực chỗ ngồi danh dự. Trợ lý đưa cô đến đó, lúc sắp đi còn đặc biệt dặncô đừng trả lời câu hỏi của người khác lung tung.

Vẻ trịnh trọng nghiêm túc của trợ lý khiến Chu Thiến có chút lo lắngnhưng chỉ nghĩ thoáng qua là đủ hiểu. Dù sao Hi Tuấn cũng là nhân vậtnổi tiếng, mình ngồi ở vị trí Hi Tuấn giữ cho thì nhất định sẽ khiến vài người để ý, trong số đó không thể thiếu được đám phóng viên.

Chu Thiến gật đầu nói:

- Anh yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho Hi Tuấn đâu!

Trợ lý thấy cô nói như vậy thì có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng cười cười rồi đi.

Buổi biểu diễn dần chuẩn bị xong, vị trí bên cạnh cũng dần có ngườingồi vào. Bên cạnh Chu Thiến là một chiếc bàn tròn nhỏ. Có thể bao mộtbàn tròn như thế thì sẽ là vị khách quan trọng

Dưới sân khấu, đèn đột nhiên sáng lên, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, chiếc bàn tròn bên cạnh có một nam một nữ ngồi xuống.

Giọng nữ dịu dàng kiều mỵ:

- Hi Thành, may mà đến kịp, đây chính là nhà thiết kế emthích nhất, nghe nói năm nay cô ấy có thiết kế cả áo cưới, em rất muốnxem xem sao!

$pageOut
IGAME4U chúc bạn đọc truyện vui vẻ !^^

Màn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.

Cùng Chuyên Mục
  • Con Dâu Nhà Giàu - Chương 156 - 160
  • Con Dâu Nhà Giàu - Chương 151 - 155
  • Con Dâu Nhà Giàu - Chương 146 - 150
  • Con Dâu Nhà Giàu - Chương 141 - 145
  • Con Dâu Nhà Giàu - Chương 136 - 140
  • 0 nhận xét :

    Đăng nhận xét

    WAP MIỄN PHÍ TRÊN DI ĐỘNG
    Copyright@2013: igame4u.blogspot.com
    Liên Hệ: Sa Lem - Email: nhungle2310@gmail.com

    Copyright © 2013 by iGAME4U

    Mục Lục: iGame4U

    TẢI GAME ANDROID

    GAME ĐAO KIẾM GIANG HỒ

    TẢI GAME VÕ LÂM TRUYỀN KỲ

    DMCA.com