![]() |
Người Vợ Thay Thế - Chương 17 - 18 |
Người Vợ Thay Thế - Chương 17 - 18
Chap 17 - Không Có Hiểu Lầm
Hàn Cảnh Hiên nghe tin Đới Tư Dĩnh đã tỉnh lại lập tức chạy tới bệnh viện.
“Tư Dĩnh, cuối cùng em cũng đã tỉnh lại.” Hàn Cảnh Hiên đẩy cửa ra, vội vã chạy tới bên giường.
“ Cảnh Hiên là anh sao, vâng, em vừa tỉnh lại, cám ơn anh quan tâm.” Đới Tư Dĩnh nhìn thấy anh trong lòng cũng thật vui vẻ, dù sao anh vẫn là thật lòng quan tâm cô.
“ Thân thể cảm thấy thế nào? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
“ Không có. Cảnh Hiên, anh ngồi xuống đi, em khỏe lắm không còn nguy hiểm gì nữa.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ, tâm tình không thể che dấu được.
Hàn Cảnh Hiên nhìn thấy cô như vậy, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa vẻ đau lòng, cô không biết gì sao?
“Tư Dĩnh, hãy rời khỏi anh ta, để anh chăm sóc cho em không tốt sao?” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên cầm lấy tay cô, chỉ cần cô đồng ý cho dù cả đời này không thể có con anh cũng cam tâm tình nguyện.
“ Cảnh Hiên, em …” Đới Tư Dĩnh dùng sức rút tay từ trong tay anh về. Cô không muốn phụ tấm lòng của anh nhưng mà …
“ Không cần nói nữa, anh hiểu, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc là được rồi. Anh ta đối với em tốt không?” Hàn Cảnh Hiên bất đắc dĩ cười khổ, nhưng nhịn không được vẫn quan tâm cô.
“ Vâng, tốt lắm. Anh Phỉ đối với em tốt lắm.” Nghe nhắc đến Long Ngạo Phỉ, Đới Tư Dĩnh không dấu được nụ cười hạnh phúc.
“Tư Dĩnh, về sau đừng ngu ngốc như vậy, đừng dùng mạng sống của mình đổi lấy mạng sống của người khác, điều đó không đáng, chẳng lẽ em thật sự yêu anh ta?”
“ Cảnh Hiên, em yêu anh ấy. Nhưng cho dù người đó là anh, em cũng sẽ làm như vậy.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh nói thật lòng.
“ Vì sao?” Nghe cô nói như vậy, nếu Hàn Cảnh Hiên nói không cảm động là dối lòng .
“ Bởi vì anh là bạn tốt nhất của em, anh luôn luôn quan tâm và bảo vệ em”
Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Đới Tư Dĩnh, Hàn Cảnh Hiên cảm động nghiêng người qua ôm lấy cô. “ Nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào cũng phải lo lắng cho bản thân mình trước.” Anh không cần cô hy sinh vì anh, vì anh làm mình bị tổn thương. Anh chỉ hy vọng cô sống vui vẻ, hạnh phúc (cảm động quá T_T)
“ Vâng, em sẽ làm như vậy. Nhưng lần này em thật sự may mắn bởi vì nhờ tai nạn , thái độ của Phỉ đối với em đã thay đổi.”
Hàn Cảnh Hiên chỉ có thể ôm chặt lấy cô, trong lòng anh cảm thấy rất đau khổ. Tư Dĩnh, nếu em biết được em đã mất cái gì? Em còn có thể nói như vậy được không? Em yêu anh ta như vậy rốt cuộc có đáng không?
“Tư Dĩnh, anh mang canh gà đến cho em nè.” Vừa bước vào cửa Long Ngạo Phỉ liền nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng anh bình tĩnh thong thả bước qua , thậm chí có suy nghĩ nếu cô đi với Hàn Cảnh Hiên , anh nhất định sẽ không ngăn cản. Anh có chút oán hận nhưng không muốn trốn tránh trách nhiệm.
“ Phỉ, anh đừng hiểu lầm chúng em.” Đới Tư Dĩnh hoảng sợ vội vã đẩy Hàn Cảnh Hiên ra, không biết nên giải thích như thế nào sợ anh hiểu lầm hai người giống như lần trước.
Hàn Cảnh Hiên chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn Long Ngạo Phỉ, trong lòng anh vẫn còn tức giận Long Ngạo Phỉ.
“ Tư Dĩnh không cần giải thích, anh hiểu Cảnh Hiên là bạn của em, anh sẽ không hiểu lầm. Uống canh đi.” Dáng vẻ Long Ngạo Phỉ không có chút tức giận nào, vẻ mặt dịu dàng bình tĩnh đưa chén canh gà đến trước mặt cô.
“ Cám ơn.” Đới Tư Dĩnh thật sự không thể tin được từ sau khi bị tai nạn tỉnh lại đến giờ Long Ngạo Phỉ giống như thay đổi hoàn toàn, chẳng lẽ đầu anh ấy bị thương. Lần trước anh thật sự tức giận mới xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, lần này so với lần trước còn nghiêm trọng hơn, thế nhưng anh lại không tức giận, rốt cuộc anh ấy bị gì vậy?
“ Đúng rồi, bác sĩ nói ngày mốt em có thể xuất viện.” Long Ngạo Phỉ nói trong lúc Đới Tư Dĩnh đang uống canh.“ Thật sự tốt quá, mỗi ngày không cần phải ngửi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện nữa.” Đới Tư Dĩnh nghe sắp được có thể xuất viện cảm thấy rất vui vẻ.
“ Tư Dĩnh, anh phải về rồi. Ngày em xuất viện anh không thể đến đón em được.” Hàn Cảnh Hiên đứng bên cạnh biết mình đã trở thành người dư thừa.
“ Cảnh Hiên, cảm ơn anh”
“ Long Ngạo Phỉ , tôi hy vọng anh thật tình đối xử tốt với Tư Dĩnh, cô ấy đã vì anh trả giá quá nhiều, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Trong lúc đi ngang qua người Long Ngạo Phỉ, Hàn Cảnh Hiên nhỏ giọng uy hiếp, khi nói xong không thèm nhìn sắc mặt anh, liền xoay người bước ra khỏi phòng.
“ Phỉ, Cảnh Hiên nói với anh gì thế?” Đới Tư Dĩnh tò mò hỏi.
“ Không có gì? Em ăn nhanh đi” Long Ngạo Phỉ mỉm cười nói.
“ Vâng”
—
Đêm thứ nhất.
“Xin chào,thiếu phu nhân .” Đới Tư Dĩnh vừa bước vào cửa lớn, liền nhìn thấy một đám người làm xếp thành hàng dọc đứng trước cửa chào đón cô.
Tình huống xảy ra một cách bất ngờ khiến Đới Tư Dĩnh không khỏi cảm thấy hơi ngượng ngùng.Mọi người trong nhà đồng loạt thay đổi thái độ với cô,phải chăng đó là vì cô đã không tiếc dùng thân mình để bảo vệ Long Ngạo Phỉ- thiếu gia của họ.
“Tốt lắm, mọi người hãy đi làm việc của mình đi.” Dường như cảm giác được người con gái bên cạnh không khỏe,Long Ngạo Phỉ lên tiếng bảo họ .
“Đi thôi, để anh dìu em về phòng nghỉ ngơi.” Nhóm người làm lập tức tản ra, trở lại công việc của mình. Long Ngạo Phỉ cẩn thận dìu Tư Dĩnh về phòng ngủ, đỡ cô nằm xuống rồi nhẹ nhàng đắp chiếc chăn mỏng lên người cô.
“Em nghỉ ngơi tịnh dưỡng đi, bây giờ anh phải đến công ty có chút việc.”
“Vâng, buổi tối anh nhớ về sớm một chút.” Đới Tư Dĩnh giống như một cô vợ nhỏ cẩn thận dặn dò chồng của mình
“Được” Long Ngạo Phỉ hơi ngây người một lúc mới trả lời.
Long Ngạo Phỉ ngồi trong văn phòng biết giờ tan sở đã qua hơn nửa giờ. Không phải anh không muốn tan sở trở về nhà, chỉ là anh không biết khi trở về sẽ đối mặt với Đới Tư Dĩnh như thế nào. Trước kia anh hận cô, hành hạ cô , ngược lại lúc đó anh không sợ nhìn mặt cô. Nhưng hiện tại, mọi chuyện đã khác xưa, có thể anh không yêu cô nhưng anh không thể tiếp tục hành hạ cô vì giận chó đánh mèo. Anh cảm thấy áy náy với cô, chính vì vậy anh không biết ở chung với cô như thế nào?
Giống như vợ chồng sao? Anh không yêu cô nên làm không được, vậy giống bạn bè với nhau sao? Chính là quan hệ của hai người không giống, trong lúc đó hai người không nói với nhau những lời ngọt ngào yêu thương, không có tình yêu.
Hai tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua , Long Ngạo Phỉ đứng bật dậy, anh biết mình không thể trốn tránh, chỉ có thể từ từ thích ứng, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ yêu thương cô, có lẽ một ngày tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Đới Tư Dĩnh nhìn trên màn hình của điện thoại di động đã gần 8 giờ,
anh ấy còn chưa trở về? Có lẽ anh vẫn còn bận rộn nhiều việc phải làm. Tâm trạng cô vừa có chút chờ mong vừa có chút sợ hãi. Hai người bắt đầu lại một lần nữa, không biết đêm đầu tiên họ sẽ vượt qua như thế nào?
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, trong lòng Đới Tư Dĩnh cảm thấy rất vui mừng bước đến, ân cần hỏi han “Anh đã về rồi… anh ăn cơm chưa?”
“Còn không lập tức đi ăn,em chưa ăn phải không?” Long Ngạo Phỉ đã hy vọng lúc anh mở cửa ra cô đã ngủ rồi, như thế sẽ không bị xấu hổ, sẽ không phải đối mặt, sẽ không phải cố ý giả vờ quan tâm.
“Em vẫn chưa ăn, vậy chúng ta cùng nhau ăn đi.” Đới Tư Dĩnh vui vẻ đứng dậy.
“Cẩn thận một chút, thân thể em vừa mới hồi phục như cũ.” Long Ngạo Phỉ không nhịn được bước đến đỡ cô.
Nhìn anh đỡ lấy thân thể mình, lòng Đới Tư Dĩnh đầy hạnh phúc
Tại bàn ăn, Long Ngạo Phỉ và Đới Tư Dĩnh đều gắp cho nhau món đối phương thích ăn, nhưng khác nhau ở chổ trong lòng của Đới Tư Dĩnh là ngọt ngào, còn lòng của Long Ngạo Phỉ cảm thấy nặng nề vì bị sự hiền lành, lương thiện của cô gây áp lực.
Lúc anh tắm rửa, khuôn mặt của Đới Tư Dĩnh ửng hồng, trong lòng thầm nghĩ không biết hôm nay có thể xảy ra sự tình gì không.
L úc Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng thong thả đi tới bên giường, trước kia anh có thể không chút nể tình đoạt lấy cô , nhưng hiện tại anh không biết nên làm thế nào? Đối xử dịu dàng với cô sao? Vì sao anh có cảm thấy xấu hổ như vậy.
Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng nằm xuống, hơi do dự không biết nó nên ôm chặt lấy cô không? Rất muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng chợt nghĩ đến những gì cô đã trả giá, những thứ cô đã mất đi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm lấy cô.
Cảm nhận được anh đang ôm mình, Đới Tư Dĩnh lặng lẽ nhích gần về phía anh, gục đầu vùi vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, khóe môi cô cong lên càng lúc càng rõ nét.
Long Ngạo Phỉ có thể cảm nhận được sự biến đổi của cô, nếu làm vậy có thể khiến cô hạnh phúc, có thể giúp giảm bớt sự áy náy của anh đối với cô thì cứ lam như vậy đi.
Ôm chặt lấy nhau một đêm, cho dù không xảy ra đúng như mong đợi của Đới Tư Dĩnh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hài lòng vì đây là bước khởi đầu cho hạnh phúc của họ.
$pageOut $pageInChap 18 - Chủ Động Quan Tâm
Vài ngày ở chung với nhau,Đới Tư Dĩnh đột nhiên phát hiện Long Ngạo Phỉ không giống với lúc trước, anh đối xử với cô thật dịu dàng và quan tâm, sự thay đổi này là vì cái gì? Tất cả thoạt nhìn rất tốt đẹp, dường như anh cố ý làm như vậy chứ không phải xuất phát từ đáy lòng thật sự quan tâm.
Ngồi trong phòng, sắc mặt của Đới Tư Dĩnh ảm đảm , đột nhiên tinh thần trở nên tỉnh táo, chuyện này không thể trách Long Ngạo Phỉ được bởi vì anh chưa thật sự yêu cô. Anh ấy đối xử với cô như vậy là muốn cảm ơn cô đã xả thân cứu anh. Nếu như vậy cô phải cố gắng khiến anh thật sự yêu cô. Cô cần phải chủ động một chút, cũng tốt, bởi vì giờ đây cô có cơ hội tiếp cận anh.
Tâm trạng của Đới Tư Dĩnh vui vẻ vô cùng mang theo thức ăn tự tay mình nấu đến công ty của Long Ngạo Phỉ.
“Xin chào tổng tài phu nhân !” Mọi người đều cung kính lễ phép lên tiếng chào đón cô. Đới Tư Dĩnh biết những người này đều là đồng nghiệp trước kia của chị cô, nhưng cô không quen họ, vì vậy chỉ mỉm cười gật đầu.
Phía sau truyền đến những âm thanh bàn luận nho nhỏ, đứt quãng .
“Lên chức tổng tài phu nhân rồi kiêu ngạo không chịu nổi, không thèm nói chuyện với chúng ta.”
“Thật ra trước đây còn cùng chúng ta nói chuyện cười đùa, hiện tại bắt đầu làm cao rồi.”
“Các cô đừng nói nữa , ai bảo người ta là vợ của tổng tài còn các cô không phải.”
Đới Tư Dĩnh nghe những lời bàn tán của họ phía sau, nghĩ thầm không biết có phải cô đến lầm chổ không, nếu quên đi chuyện họ không biết sự thật cô sẽ nói theo họ.
“Bàn luận sôi nổi quá phải không? Công việc không cần làm, có phải mọi người đang rất rảnh rỗi?” Từ Tây Bác từ bên ngoài trở về chợt nghe được những lời bàn tán này và thấy Đới Tư Dĩnh đi phía trước dường như cô cũng đã nghe thấy vì vậy lạnh lùng nói.
“Phó tổng..Chào anh…” Các nhân viên sợ hãi nhanh chóng tản ra.
“Tư Dĩnh , em đừng quan tâm những lời nói của họ …” Từ Tây Bác nhanh chóng chạy nhanh hai bước đuổi theo cô, chữ Giai vừa sắp nói ra miệng lập tức dừng lại.
“Em sẽ không.” Tư Dĩnh vừa cười vừa nói với anh.
“Vậy thì tốt rồi ! Em tới đây làm gì? Trên tay là cái gì vậy? Để anh cầm giúp em.” Từ Tây Bác yên tâm cười cười, nhận lấy túi xách trên tay cô
Em vội mang cơm trưa đến cho anh ấy, nếu anh không ngại cũng có thể nếm thử một chút thức ăn em tự làm.” Đới Tư Dĩnh cảm thấy hơi ngượng ngùng không biết anh ấy có cười mình không.
“Thật vậy sao, như vậy anh đây cảm thấy rất vinh hạnh.” Từ Tây Bác vui mừng kinh ngạc nói, nhưng thật ra anh hiểu được lòng cô và dụng ý của cô. Là bạn bè anh cũng hy vọng nhìn thấy cô và Long Ngạo Phỉ hạnh phúc.
“Ngạo Phỉ, cậu nhìn xem, cậu hạnh phúc cỡ nào, Tư Dĩnh tự tay làm cơm trưa cho tôi cùng với cậu thưởng thức.” Từ Tây Bác đẩy cửa ra trực tiếp bước vào , hướng về phía Long Ngạo Phỉ đang làm việc kêu lên.
Đới Tư Dĩnh chậm rãi đi phía sau, trong lòng cảm thấy không yên tâm, không biết anh ấy có tức giận không, có bảo mình rảnh rỗi làm chuyện dư thừa không?
“Phải không? Tư Dĩnh tự tay làm, sao có thể cho cậu cùng ăn được?”Long Ngạo Phỉ hiểu lòng cô, nửa đùa nửa thật nói.
“Ê, cậu quá keo kiệt rồi đấy, tôi mặc kệ, dù sao hôm nay tôi nhất định phải ăn.” Từ Tây Bác bất mãn kêu gào.
Nghe Long Ngạo Phỉ nói như vậy , Đới Tư Dĩnh cảm thấy yên tâm, nhìn Từ Tây Bác cố ý chơi xấu dáng vẻ như hiểu ý nở nụ cườ.
“Tư Dĩnh, sau này em đừng làm nữa…” Long Ngạo Phỉ đứng dậy đi đến bên cạnh Đới Tư Dĩnh dìu cô ngồi trên ghế sô pha bên cạnh.
“Anh không vui sao…vậy về sau em sẽ không làm nữa.” Lòng của Đới Tư Dĩnh lập tức rơi xuống vực sâu, thì ra anh ấy không thích.
“Không phải, không phải, là vì anh sợ em còn mệt, lại phải đi một quãng đường xa như vậy mang đến cho anh.” Nhìn thấy mặt Đới Tư Dĩnh biến sắc, Long Ngạo Phỉ vội vã giải thích. Thật ra anh không hy vọng cô đến vì hiện tại anh sợ không biết phải đối mặt với cô và cùng cô ở chung như thế nào.
“Em không mệt, chỉ cần anh thích…” tâm tình của cô trong nháy mắt trở nên bay bổng, thì ra anh quan tâm đến cô.
“Được rồi, được rồi, đừng khiến tôi nổi ra gà nữa, để tôi xem món gì đây, tôi đói lắm rồi.” Từ Tây Bác ở bên cạnh làm ra vẻ chịu không nổi nữa, mở hộp cơm ra.
“Ôi…….thịt xào, chà bông, cá hấp rau quế , tôi chờ không được nữa rồi.” Từ Tây Bác sung sướng ôm hộp cơm, ánh mắt lóe lên vẻ tham ăn.
“Tư Dĩnh, tất cả đều do em nấu sao?” Long Ngạo Phỉ có chút không thể tin hỏi cô.
“Phải, các anh nếm thử xem ăn vừa miệng không…” Đới Tư Dĩnh ngượng ngùng gật đầu giúp họ bới cơm.
“Ngon quá!”
“Thật ngon!”
Long Ngạo Phỉ và Từ Tây Bác đồng thời lên tiếng.
“Này, Long Ngạo Phỉ, chừa cho tôi một miếng.” Từ Tây Bác cùng Long Ngạo Phỉ tranh đồ ăn không ngừng.
Đới Tư DĨnh ở bên cạnh mỉm cười, có bạn bè như vậy thật sự rất hạnh phúc. Nhìn đồ ăn trước mắt hết sạch, cô nở nụ cười.
—
Hành động hấp dẫn
“A..thật thoải mái…” Trong phòng đều là tiếng rên rỉ dâm đãng của một người phụ nữ, người đàn ông phía trên nhắm mắt chỉ lo cho thân mình va chạm mãnh liệt trên người cô, chỉ muốn nhanh chóng phóng thích dục vọng của bản thân.
Sau một đợt va chạm gấp rút, người phụ nữ kêu lên một tiếng sợ hãi, còn người đàn ông gầm nhẹ, chậm rãi gục xuống trên thân thể của cô ta. Hai người cùng nhau thở dồn dập, làm cho khoái cảm chậm rãi thối lui.
Một lúc sau người đàn ông đứng dậy không nói một lời mặc quần áo vào chuẩn bị rời khỏi.
“Phỉ, lần này về rồi khi nào anh trở lại vậy?” Người phụ nữ trần trụi ôm lấy Long Ngạo Phỉ từ phía sau kêu lên.
“Như thế nào, luyến tiếc tôi à? Khi nào thì Mị Nhi luyến tiếc đàn ông , có lẽ là luyến tiếc tiền của tôi đúng không? Long Ngạo Phỉ gỡ tay cô ta ra , xoay người lại vươn tay nắm lấy bầu ngực no tròn của cô, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên vẻ châm chọc.
“Người ta thật sự luyến tiếc anh mà.” Dù bị vạch trần nhưng trên mặt Mi Nhi không có vẻ gì mất tự nhiên vẫn cười quyến rũ như trước, áp sát vào Long Ngạo Phỉ.
“Được rồi, đừng giả vờ nữa, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, giả vờ cũng không có ý nghĩa gì, tôi phải đi rồi.”
Long Ngạo Phỉ một tay đẩy cô ra, tiện tay ném chi phiếu cũng không thèm nhìn cô, lập tức rời khỏi.
Mị Nhi cầm tấm chi phiếu cười lạnh “Long Ngạo Phỉ, anh nói rất đúng, trong mắt tôi chỉ có tiền , đáng tiếc, anh chính là người có nhiều tiền, tôi không có biện pháp thuyết phục mình buông tha một mỏ vàng như anh.”
Đới Tư Dĩnh đứng trước gương ở trong phòng tắm, nhìn vào áo ngủ hình chữ V khoét sâu trên người khiến bộ ngực tròn trịa như ẩn như hiện phía dưới, chiều dài của áo ngắn đến nỗi chỉ vừa đủ để che mông , làm lộ rõ đôi chân thon dài trắng nõn.
Nhìn trong gương, ánh mắt đưa tình, đôi môi đỏ mọng, cô vừa lòng tươi cười. Tối hôm nay, cô phải chủ động với Long Ngạo Phỉ. Từ khi xuất viện đến giờ, tuy rằng mỗi ngày hai người đều ngủ chung giường, nhưng không có chuyện gì xảy ra? Cô thậm chí hy vọng anh có thể trở lại giống như trước kia, mỗi đêm đoạt lấy cô, có lẽ anh sợ cô không muốn như thế, vì vậy cô có thể tự mình đến với anh.
Long Ngạo Phỉ ngồi trong phòng đọc sách xem xong phần văn kiện cuối cùng. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 11 giờ. Có lẽ cô ấy ngủ rồi, mỗi ngày hương thơm mềm mại trong ngực không phải là anh không có cảm giác, đàn ông không nhất thiết phải làm chuyện đó vì tình yêu, chỉ là anh không biết nên đối xử với cô như thế nào, thô bạo hay dịu dàng, bởi vì thẹn với cô cho nên mới đoán chừng cảm nhận của cô , kết quả ngược lại không biết mình nên làm thế nào.
Nhưng anh là đàn ông. Anh cũng có nhu cầu vì vậy anh mới đi tìm Mị Nhi. Anh có thể không kiêng kỵ bất cứ chỗ nào trên thân thể cô ta, không cần quan tâm cảm nhận của cô, có thể tận tình phát tiết dục vọng của mình.
Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng gõ cửa.
“Xong rồi à.” Đới Tư Dĩnh ngồi dậy mỉm cười ngọt ngào chào hỏi, làm cho thân hình khêu gợi của mình xuất hiện trước mặt anh.
Long Ngạo Phỉ hoảng sợ, nhìn thấy cô áo mặc ngủ gợi cảm mị hoặc, trong ánh mắt anh lộ ra một tia kinh hoảng, cô muốn làm gì? Đôi gò bồng đảo kia tựa hồ đang đợi chính mình vuốt ve, cặp chân thon dài kia, đôi môi đỏ mọng kia……Hô hấp của anh có chút rối loạn, hạ thân đã nhanh chóng xuất hiện phản ứng nguyên thủy của đàn ông.
“Ừ, em vẫn còn chưa ngủ sao?” Long Ngạo Phỉ đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng xuống, lời nói khách sáo mang theo vẻ xa lạ, có lẽ nếu là vợ chồng bình thường, thì lúc này anh đã không chút do dự vòng tay sau gáy cô và đem cô đặt ở dưới thân mình tận tình hưởng thụ, chỉ là bây giờ anh nhât định phải kìm chế.
Đới Tư Dĩnh cảm nhận được sự thay đổi của Long Ngạo Phỉ , biết anh đang cô gắng kìm nén dục vọng của chính mình, cô cảm thấy có chút mất mát, có chút ảm đạm, anh thà nguyện ý kiềm chế chính mình cũng không muốn chạm vào cô sao? Tại sao? Hiện tại lại biến thành như vậy, thật ra rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?
“Phỉ, em giúp anh cởi quần áo.” Cô điều chỉnh lại tâm tình, bước xuống giường đi đến bên cạnh Long Ngạo Phỉ.
$pageOutMàn hình của bạn là: 1280x720. Hãy tải game có kích thước màn hình bằng 1280x720 hoặc nhỏ hơn để game hiện thị đẹp nhất.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét